Đã tu luyện đến Anh Linh thì không có kẻ nào ngu ngốc, rất nhanh nữ nhân của Minh Hoa Tông đã nhận ra vấn đề:
"Là ngươi giăng bẫy bọn ta" bà ta trừng mắt như muốn ăn tươi, nuốt sống Vũ Trì.
"Đúng, thì sao" Vũ Trì nhếc môi cười trả lời.
Vốn là Vũ Trì có thông báo nhiệm vụ tìm kiếm Hoàng Kim Linh Mộc thật, nhưng sau khi Tuyết Dạ hứa sẽ lấy cho cậu thì cậu đã gở bỏ nhiệm vụ này.
Nhưng thời gian trước lại có vài đệ tử ở trước biệt viện "vô ý" tiết lộ ra ở Vạn Trượng Sâm Lâm này có một thân Hoàng Kim Linh Mộc.
Một lần, Vũ Trì còn có thể cho là "vô ý", nhưng bởi vì bọn chúng đã đợi không được nữa, muốn dụ cậu ra khỏi Cầm Kiếm Tông, nên liên tiếp mấy ngày liền "vô ý" nói cho cậu nghe.
Nếu bọn chúng đã không đợi được thì cậu cũng nên cho chúng một cơ hội vậy.
"Tiểu súc sinh, hôm nay ngươi đừng mong sống sót rời khỏi đây" thân là Anh Linh cường giả lại bị một Tử Phủ con kiến tính kế, dù là mặt mũi hay không bà ta nhất định phải gϊếŧ Vũ Trì mới hả hết cơn giận này.
Vũ Trì biết điểm yếu của mình ở đâu nên không ngu dại gì mà cho bà ta tiếp cận. Khi bà ta vừa động thì Thần Hy Kiếm trong tay của Vũ Trì cũng động.
Nó lơ lững trên không trung hiển hóa ra vạn thanh hư kiếm, xoay tròn rồi bắt ngờ chém về phía bà ta.
"Vạn Kiếm Quy Tông" Vũ Trì rít một tiếng, lấy Thần Hy Kiếm làm trung tâm xuyên thẳng đến.
"Phốc..." dường như không ngờ mình bị bại chỉ trong một giây ngắn ngũi, bà ta mở to mắt tiếc hận mà xui tay.
Một chém qua đi, Vũ Trì cũng quỵ xuống tại chổ, Thần Hy Kiếm thì trở về Tử Phủ của cậu.
Chợt một cơn gió gào tới, khuôn mặt của Vũ Trì đang nhìn xuống mặt đất bổng nhếc lên một nụ cười lạnh lẻo.
"Ngũ Hành Thần Quang, phá" cơn gió vừa thổi tới sau lưng, thân thể của Vũ Trì liền được bao phủ bởi một vòng sáng năm màu.
"Grit...." tiếng hét vang vọng phía sau truyền tới, Vũ Trì cấp tốc xoay người bắn ngay một thanh Thất Thải Kiếm về phía kẻ đánh lén.
"Bùm..." Thất Thải Kiếm xuyên qua đầu tên đó, nổ tung chỉ để lại một cái xác không đầu.
"Thanh Ngọc Loan Điểu Vương, vậy mà đánh lén không thành công a" xung quanh thấy hắn bị Vũ Trì gϊếŧ chết, cả đám đều thu móng vuốt lại không dám nhào ra.
Lạnh lùng đi đến bên xác Thanh Ngọc Loan Điểu, Vũ Trì nhìn nó mà cười lạnh. Ngay từ đầu cậu đã có cảm giác có một cặp mắt luôn theo dõi cậu, nên lúc nãy cậu chỉ giả vờ mà thôi.
Lần này thu hết xác của đám người Minh Hoa Tông, cả Hoàng Kim Linh Mộc và Thanh Ngọc Loan Điểu, Vũ Trì theo khí tức tìm đến động phủ của cả hai.
Bên trong Vũ Trì tìm thấy rất nhiều bảo vật và linh dược, đặc biệt từ động phủ của Loan Điểu cậu còn tìm thấy một tòa Trọng Tố Huyết Mạch Tiểu Trận.
Loại Tiểu Trận này như tên gọi, chỉ cần thu thập đủ số lượng huyết mạch sẽ kích hoạt giúp chủ nhân trọng tố lại huyết mạch.
Thanh Ngọc Loan Điểu trong huyết mạch đã có một tia huyết thống Thanh Loan, giá trị không cần bàn cải. Huống chi bên trong Tiểu Trận, nó lại thu thập không ít loại huyết mạch quý hiếm khác. Thứ này cho Vũ An sử dụng thì còn gì bằng.
Mục đích đã đạt được, Vũ Trì không tiếp tục ở lại đây nữa, cậu cũng chọn một hướng khác mà rời đi.
Sau khi Vũ Trì rời đi không bao lâu, thì Vạn Trượng Sâm Lâm lại có thêm mấy đội ngũ nữa tìm đến, bất quá tất cả đều ra về trắng tay.
Chuyến này thu hoạch không ít, vừa trở lại Cầm Kiếm Tông Vũ Trì liền bế quan tu luyện. Một tuần sau trên bầu trời Cầm Kiếm Tông, một thân ảnh Vân Loa Tước nho nhỏ đang grit vang giữa lôi kiếp, từng đạo kiếm khí vờn quanh, Vũ Trì lấy kiếm đối kháng lại với lôi kiếp. Đúng là đối kháng chứ không phải né tránh như nhiều người vẫn làm.
Nhìn Vũ Trì độ kiếp, rất nhiều người trong lòng liền thở dài:
"Đây mới chân chính là độ kiếp a"
Không quá lâu lôi kiếp tán đi, Vũ Trì đáp xuống bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
"Vân Loa Tước huyết mạch đã đến cực hạn, phải mau giải phong ấn Khổng Tước huyết mạch thôi" cậu thầm nghĩ.
Một ngày sau Vũ Trì độ kiếp thành công, Tuyết Dạ cũng trở về, biết tin cậu tự ý đi tìm Hoàng Kim Linh Mộc liền đùng đùng nổi giận.
"Tuyết Dạ, ta không phải Oanh Vàng trong l*иg son, cũng không phải búp bê vãi. Vũ Trì ta chưa bao giờ có ý định phải dựa vào người khác, ngươi phải hiểu rỏ chuyện này hơn ai hết chứ" tự nhiên bị mắng, Vũ Trì đã không giữ được bình tĩnh mà quát lại.
"Ta không cho phép ngươi tự hành động như vậy, nó rất nguy hiểm" Tuyết Dạ hít sâu một hơi, giọng có phần nhỏ lại.
"Không phải ta vẫn an toàn đây sao? Tuyết Dạ, đừng bao giờ xem ta là búp bê vãi, ta không thích" kéo mặt Tuyết Dạ lại đối mặt với mình, Vũ Trì rần từng tiếng một.
Cậu vốn cho là Tuyết Dạ rất hiểu mình, nhưng xem ra hắn vẫn không hiểu hết cậu a.
"Trì nhi, là ta không đúng, nhưng sau này nếu muốn hành động gì thì hãy nói cho cho ta biết trước, có được không?" Tuyết Dạ đưa tay vuốt mặt Vũ Trì nhẹ nhàng nói.
Chợt Vũ Trì thấy mặt mình nóng rần lên, cậu đẩy tay hắn ra.
"Ta bế quan luyện đan, đừng làm phiền ta"
Nói như vậy chứ phải mất một ngày ngồi trong phòng Vũ Trì mới bình tâm lại được. Cậu muốn luyện chế Hoàng Kim Tử Phủ Đan cho Vũ An và nhân tiện cũng trả ơn cho Nhan Cơ vì mấy năm trước đã giúp cậu.