CHƯƠNG 22: DÊ THẾ MẠNG

Một trận đánh qua đi, Vũ Trì cũng đã phần nào chứng minh cho mọi người thấy, vì sao cậu không cần dùng đến kiếm.

Một trăm trận đấu qua đi, các đệ tử được nghĩ ngơi một ngày để lấy lại sức. Hôm nay cũng như thường lệ, Vũ Trì ngồi một bên đánh đàn, một bên nghe Tuyết Dạ dạy dổ.

"Lực khống chế của con rất tốt nhưng Cầm Kỷ cần phải luyện tập nhiều hơn nữa" Tuyết Dạ là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ a.

"Ngũ Âm là một đại đạo yêu cầu sự hoàn mỹ nhất, chỉ cần con có một chút sơ suất thì uy lực sẽ đại giảm. Cho nên mõi lần khẩy vào dây đàn, con phải chính xác tuyệt đối hơn nữa phải khẩy bằng cả cái tâm"

Vũ Trì biết cũng như các đại đạo khác, Cầm Đạo cũng lấy Cầm Tâm làm cảnh giới nhập môn, nhưng Vũ Trì còn lâu mới đạt đến cảnh giới đó.

Đúng vậy, như Kiếm Đạo bước đầu sinh ra Kiếm Khí sau đó Hóa Hình, bước thêm một bước là Kiếm Khí tạo lập Cương Khí, đây còn gọi là Kiếm Cương.

Như tên gọi Kiếm Cương là cương mãnh, sắt bén, nếu đi thêm một bước thì Kiếm Cương sẽ Ngưng Hình, hay còn gọi là Kiếm Cương Ngưng Hình. Nhưng tất cả những thứ trên chỉ là sơ bộ, muốn đạp vào con đường Kiếm Đạo trở thành một kiếm khách chân chính thì đầu tiên phải có là Kiếm Tâm.

"Tâm" đây cũng là thứ đánh giá cho tất cả đại đạo.

Vũ Trì tu luyện Cầm Đạo hệ tinh thần lực không sinh ra mấy thứ gọi là Cầm Khí gì đó,...mà đến cảnh giới lĩnh ngộ nhất định cậu chỉ ngộ ra Cầm Tâm mà thôi.

Đối với Vũ Trì, Kiếm Đạo mới là con đường cậu chọn, Cầm Đạo chỉ là phụ trợ vì đơn giản cậu thích đánh đàn, cậu thích...nghe Tuyết Dạ đánh đàn, vậy thôi.

Hôm sau, còn lại một trăm người lại bước vào một trận chiến mới. Có thể là uy danh của Vũ Trì vang dội quá chăng, mà liên tiếp hai đối thủ của cậu đều bỏ cuộc.

Ngoài ra, Tiểu Linh cũng rất may mắn nhờ vào kiếm khí mà đánh thẳng vào top 25.

"Các đệ tử im lặng, bởi vì có 25 tuyển thủ nên sẽ có một người may mắn luân không. Bây giờ chúng ta bắt thăm chọn ra các cặp đấu, cũng như người may mắn luân không a" trên đài cao, dưới sự theo dõi của Tông Chủ, một vị Trưởng Lão nói lớn.

Việc bắt thăm rất nhanh được tiến hành, không ngờ tới Tiểu Linh lại luân không, khiến cho cô cười tới ngậm miệng không được.

Khi phiếu thăm tên Vũ Trì được lấy ra, cậu nhếc môi một cái khi biết đối thủ của mình là Lục Như Long. Đúng là oan gia khó tránh a.

Hầu như ai cũnh biết Lục Như Long và Vũ Trì có hiềm khích nên trận đấu này rất được mong chờ.

Trái với Vũ Trì tâm trạng thoải mái thì bên kia Lục Như Long mặt mày méo xẹo.

"Lục sư huynh, hắn đã nói không dùng kiếm thì huynh vẫn còn cơ hội, đừng bi quan làm giảm nhuệ khí" bên cạnh Lục Như Long, Nam Nhã Lam khuyên nhủ. Thật ra cô ta đang nhớm lên một chút hy vọng, chỉ cần Vũ Trì thất bại thì cô sẽ lựa chọn ngã vào lòng Lục Như Long, sẽ không sợ bị trả thù nữa.

"Ừ, ta sẽ chiến thắng" nghe vậy Lục Như Long có phần tự tin hơn.

Rất nhanh trận đấu được mong chợ cũng đến, Lục Như Long mang theo trường kiếm vừa lên lôi đài đã chỉ thẳng vào Vũ Trì tuyên chiến.

Nhếc môi cười một cái, Lung Nguyệt Cầm trong tay Vũ Trì đã tản ra một luồng khí tức đáng sợ. Đến Bảo Khí cấp bậc đã có thể cảm ngộ câu thông tâm linh của chủ nhân, vì vậy Lung Nguyệt Cầm cũng cảm nhận được chủ nhân của nó Vũ Trì ghét tên trước mắt đến cở nào, mà tỏ ra khí thế uy nhϊếp đối phương.

Ngay khi ngón tay của Vũ Trì đặt lên dây đàn, khuôn miệng của cậu nhếc lên, ánh mắt âm lãnh thì từ xa đột nhiên một tiếng cười vang vọng đã truyền đến.

"Trương Chính Nghêu, các ngươi Hóa Vũ Môn đến Cầm Kiếm Tông làm gì?"

Tiếng cười của Trương Chính Nghêu mang theo uy áp của Linh Anh cảnh, nếu không phải Tông Chủ nhanh chóng phá giải thì các đệ tử ở đây đã sụp đổ rồi.

"Haha, chúng ta biết Cầm Kiếm Tông đang cử hành thi đấu nên muốn góp vui một, hai mà thôi" Trương Chính Nghêu vẫn cười, dù không được mời vẫn tự nhiên đi lên đài.

Bên cạnh hắn, mười tên đệ tử chợt có một tên nhảy lên lôi đài đột ngột xuất thủ đánh Lục Như Long bay thẳng xuống lôi đài.

"Trương Chính Nghêu, các ngươi muốn làm gì?" nhìn Lục Như Long bị đánh bại chớp nhoáng, Tông Chủ cảm thấy mặt mình như bị ai tát một cái thật đau đớn.

"Hoàng Tông Chủ, tên này là Kiếm Tông nội tông đệ nhất nhân của các ngươi a, cũng thường thôi" Trương Chính Nghêu tắc lưỡi phì cười.

Lúc này trên lôi đài, Vũ Trì đã trầm mặt xuống nhìn tên không mời mà đến.

"Ngươi là Thất Thải Đồng Tử - Vũ Trì mà mọi người đang đồn đãi" tên đó nhìn Vũ Trì hắt hàm hỏi.

"Ngươi đã thành công chọc giận ta" không trả lời hắn, Vũ Trì chỉ bỏ lại một câu, sau đó Lung Nguyệt Cầm biến ảo chóp nhoáng xuất hiện từng đạo Tinh Thần Lực hình Bán Nguyệt.

"Xoẹt..." khi Vũ Trì đáp xuống đất thì nhìn lại bên kia, đối phương chỉ còn...lại đống thịt vụn, hắn đã bị Vũ Trì cắt ra thành từng mãnh nhỏ.

Quay xuống nhìn Lục Như Long, ánh mắt của Vũ Trì hoàn toàn lạnh lùng:

"Ngươi nên cảm ơn hắn đã chết thây ngươi"

Nghe câu này Lục Như Long nuốt một ngụm nước bọc, sợ hãi nhìn cậu. Mõi lần Vũ Trì xuất thủ gϊếŧ người lại để lại cho hắn một ấn tượng "khó phai" a.