CHƯƠNG 21: THI ĐẤU BẮT ĐẦU

Cứ mõi lần Nội Tông thi đấu là cả Cầm Kiếm Tông lại sôi nổi hẳn lên. Đối với các đệ tử đây không chỉ vì tranh đoạt khen thưởng mà còn là thời cơ chứng tỏ bản thân cho mọi người biết. Riêng cao tầng tông môn cũng muốn nhân dịp này đánh giá lại thực lực của các đệ tử và tìm hướng phát triển.

Trên lôi đài lúc này không chỉ các Trưởng Lão mà đến Tông Chủ và vài vị Thái Thượng cũng đã có mặt theo dõi.

Ở một chổ trên khán đài, Tuyết Dạ đã có mặt từ sớm trên vai hắn Vũ An cũng đung đưa cánh như cổ vũ cho Vũ Trì.

"Tuyết Trưởng Lão, nó là...em của Vũ Trì sao?" có một vị Trưởng Lão ngồi kế nhìn Vũ An dò hỏi.

"Đúng vậy, Vũ An là tứ đệ của Vũ Trì" bởi vì từ nhỏ đã ở cùng nhau nên Vũ An rất thân thiết với Tuyết Dạ. Nghe hắn nhắc tên mình liền nhìn qua.

"Vũ Trì thiên phú yêu nghiệt như vậy, em hắn cũng là một thiên tài a" vị Trưởng Lão này nhìn Vũ An một chút nữa rồi nói.

Ở tông môn ai khôn biết thiên phú của Vũ Trì chứ, nên liên hệ đến Vũ An có nhiều người cũng bắt đầu để ý rồi. Chẳng qua có Tuyết Dạ ở đây bọn họ không dám trắng trợn cướp đoạt mà thôi.

Cả nội tông có khoảng hai ngàn người, nếu một đấu một thì sẽ rất lâu, vì vậy vòng loại đầu tiên luôn là hỗn chiến.

Cứ một tổ mười người trọn ra người chiến thắng, cứ như vậy vượt qua vòng loại sẽ có 200 thí sinh.

Vũ Trì nằm ở tổ thứ mười nên chờ hết nữa ngày mới tới lượt mình.

Trong tổ khi thấy Vũ Trì ai náy đều có chung khuôn mặt xám xịt.

"Tại sao lại chung tổ với hắn chứ" đây là cảm nghĩ hiện tại của chín người trong tổ a.

Chiến hay không chiến, bây giờ lại là một vấn đề lớn. Nếu không chiến sẽ mang danh vô dụng, còn chiến thì ai thắng nổi Vũ Trì?

"Đánh, ta không tin hắn chiến thắng chín chúng ta cùng một lúc" tuy nhiên cũng có kẻ không cam tâm và kẻ này đi đầu trong việc đối chiến với Vũ Trì.

Nhìn chín con người như lang sói đồng loạt đánh về phía mình, Vũ Trì nhanh chóng xuất ra Lung Nguyệt Cầm "ting, tang" khẩy.

Tiếng đàn như ma quỷ đánh thẳng vào não bộ của cả chín, chợt chỉ thấy chín tên đó điên cuồng chém gϊếŧ lẫn nhau.

"Phiên Vũ Miên Miên, không ngờ Vũ Trì lại học thành công môn Cầm Kỹ này a" có một vị Cầm Tông Trưởng Lão gật đầu tán thưởng.

Phiên Vũ Miên Miên, tiếng đàn như ma quỷ, miên miên tạo ra ảo giác khiến cho địch nhân không biết đâu là thật, đâu là giả.

Môn Cầm Kỷ này đã thuộc hàng Linh cấp, đến Đạo Thai Cảnh còn khó mà tu luyện thành, chính vì vậy khi thấy Vũ Trì khẩy khúc đàn này thì bà ta mới tán thưởng như vậy.

Đợi chín người chém gϊếŧ nhau xong, trọng tài mới lớn giọng tuyên bố Vũ Trì thắng cuộc.

"Tuyết Trưởng Lão đúng là sủng ái tên đồ đệ này a, ta nhìn cây đàn trong tay hắn chắc hẳn là vật không tầm thường a" lúc này vị Trưởng Lão ngồi kế cũng quay qua nói với Tuyết Dạ, nhưng hắn chỉ cười nhẹ bỏ qua.

Chỉ là một Lung Nguyệt Cầm có là gì, nếu có thể hắn còn muốn cho Vũ Trì cả mãnh thiên địa này.

Liên tục năm ngày không ngừng nghĩ, vòng sơ loại mới tìm ra 200 thí sinh đi tiếp. Trong đó Cầm Tông chiếm ưu thế hơn chút, nhưng Kiếm Tông cũng xuất hiện ra vài kẻ ưu tú đã lĩnh ngộ kiếm khí như: Tiểu Linh và Tiểu Lục.

Vòng hai bắt đầu, không biết có phải do số phận trêu đùa hay không mà Vũ Trì lại gặp ngay Tiểu Lục. Nhìn mặt muốn khóc mà không được của Tiểu Lục, Vũ Trì thật sự mắc cười.

"Tiểu Linh tỷ, ta có nhìn nhằm không?" Tiểu Lục biểu cảm rung rung hỏi.

Dù biết đây là chuyện "khó khăn" nhưng Tiểu Linh vẫn phải nói ra sự thật:

"Tiểu Lục, cố hết sức là được"

"Thật vất vả vào top 200, tại sao lại gặp ngay hắn chứ, ông trời bất công với muội a" Tiểu Lục oán trách.

Dù cho cô có oán trách nhiều đến đâu đi nữa thì trận đấu vẫn được tiến hành. Trên lôi đài Tiểu Lục cầm kiếm mà tay còn rung rung, thấy vậy Vũ Trì mới lên tiếng:

"Lần thi đấu này ta chỉ dùng đàn, coi như tặng cô và mọi người một cơ hội đi"

Ai cũng biết kiếm kỹ của Vũ Trì vô song, nay cậu tự động từ bỏ sẽ mở ra cho tất cả đệ tử một hy vọng lớn a.

"Tốt, Trì đệ tiếp chiêu" hít sâu một hơi, Tiểu Lục bắn người vuốt ra một đạo kiếm khí.

"Rầm..." đạo kiếm khí lạnh lùng đánh tới chổ Vũ Trì nhưng nhanh hơn một bước, Vũ Trì đã đạp không mà né tránh.

"Ting..ting...tang..." ngón tay nhỏ khẩy đàn, âm thanh phát ra thâm thúy vô cùng.

Không phải là Phiên Vũ Miên Miên loại quần công, mà chỉ thấy từ dây đàn của cậu khẩy từng đạo tinh thần lực liên tục bắn ra.

Kỷ năng này không phải cao thâm gì, nếu ai đi theo cn đường Tinh Thần Cầm Kỷ đều làm được, chẳng qua Tinh Thần Lực của Vũ Trì mạnh hơn bọn họ mà thôi nên công kích cũng mạnh hơn.

Từng đạo Tinh Thần bắn tới, Tiểu Lục cực khổ chống đở.

"Phốc, phốc, phốc..." bảy tiếng va chạm vang lên, chỉ thấy Tiểu Lục bị bảy đường Tinh Thần Lực bắn trúng bảy chổ trên cơ thể.

Kiếm rơi xuống đất, Tiểu Lục cũng ngã xuống đất, trận đấu đến đây là kết thúc.

"Trúng bảy chổ cũng may đều lệch nơi yếu mạng, lực khống chế của tiểu tử này thật kinh khủng" sau khi xem xét thương thế của Tiểu Lục, vị trọng tài nhìn Vũ Trì đánh giá.

Nếu là địch thủ thì bây giờ Tiểu Lục không chết cũng biến thành phế nhân rồi.