Hôm sau, Tuyết Dạ một thân bạch y phiêu phiêu trở về.
Vừa vào cưởi khuôn mặt lạnh băng của hắn đã nhoẻn miệng cười nhìn Vũ Trì.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên ánh mắt của hắn lại trở nên lăng lệ.
"Trì nhi, con bị thuơng?"
"uhm, bị chút thương tích nhỏ thôi, không đáng lo" Vũ Trì xua tay nói.
Một chút thương tích này đáng là gì, trị liệu vài ngày là hết thôi.
"Tại sao lại bị thương?" Tuyết Dạ vẫn không muốn bỏ qua. Nghĩ đến Vũ Trì phải chịu đau đớn khi bị thương, trong lòng hắn rất khó chịu.
"Tiếp Tôn Bất Quy một chiêu nên bị thuơng thôi" Vũ Trì tỏ vẻ không có gì quá đặc biệt.
Nhưng lời nói rơi vào tai Tuyết Dạ lại cực kỳ nghiêm trọng. Tôn Bất Quy là ai, là Trưởng Lão tu vi Đạo Thai đỉnh phong, còn Vũ Trì là ai, chỉ là một đệ tử Tử Phủ sơ kỳ.
"Tôn Bất Quy, hắn dám" Tuyết Dạ nghiến răng tức giận, nói xong liền muốn xông ra ngoài.
"Ngươi...sư phụ người muốn đi đâu?" chụp tay Tuyết Dạ lại, Vũ Trì là không muốn hắn manh động a.
"Trì nhi ngoan, vi sư biết là con lo cho ta, nhưng yên tâm, vi sư đi một chút rồi về sẽ cho con một bất ngờ lớn" tươi cười vuốt đầu Vũ Trì trấn an, Tuyết Dạ liền biến mất.
Nữa canh giờ sau, một thân bạch y Tuyết Dạ lại phiêu phiêu trở về.
"Trì nhi ngoan, lại đây xem ta mang gì về cho con" có lẽ đã giải quyết xong sự việc nên Tuyết Dạ khá vui vẻ.
Lặt bàn tay nhỏ của Vũ Trì lên, Tuyết Dã bỏ vào đó hai chiếc nhẫn trử vật.
"Một cái là dược liệu cho Trì nhi luyện đan, còn có một thanh Lung Nguyệt Cầm sư phụ đặt biệt tặng cho Trì nhi. Còn chiếc nhẫn kia là của tên khốn Tôn Bất Quy kia"
Tuyết Dạ vậy mà lấy được nhẫn trử vật của Tôn Bất Quy, xem ra người sư phụ này của cậu cũng không tầm thường a.
Lấy Lung Nguyệt Cầm ra, ánh mắt của Vũ Trì càng hiện lên kỳ dị. Thượng đẳng Bảo Khí, ở đây Tuyết Dạ có được nó?
Pháp khí được chia thành năm cấp bậc, từ thấp đến cao là: Linh Khí, Pháp Khí, Bảo Khí, Thánh Khí, Thần Khí. Mỗi cấp bậc lại chia thành: Hạ, Trung Thượng.
Ở một đại lục cấp thấp như Hoàng Thường này Hạ đẳng Bảo Khí đã là vật hiếm có khó tìm, nói chi đến Thượng đẳng Bảo Khí.
Trong lúc Vũ Trì đang miên mang suy đoán nhiều chuyện, trong đó có việc Tuyết Dạ lấy đi nhẫn trử vật của Tôn Bất Quy. Cậu chỉ nghĩ Tuyết Dạ là cưỡng ép lấy đi nhẫn trử vật của Tôn Bất Quy thôi, nhưng sự thật còn đáng sợ hơn thế rất nhiều. Cho đến năm năm sau Vũ Trì vẫn không nhìn thấy Tôn Bất Quy nữa, nhưng mà đến khi đó cái tên Tôn Bất Quy cũng đã bị cậu quẳng ra sau đầu rồi.
Sự kiện vào lúc nữa canh giờ trước.
Tuyết Dạ hầm hầm sát khi lướt như gió đi đến Tư Quá Nhai.
Dù gì cũng là một Đạo Thai đỉnh phong, với lại Tuyết Dạ cũng không giấu đi khí tức nên khi Tuyết Dạ vừa đến Tôn Bất Quy đã phát hiện ra.
"Sao, muốn trả thù cho đồ đệ cưng của ngươi sao?" Tôn Bất Quy này rất lạ, lúc cần thông minh thì không, lúc cần giả ngu lại tỏ ra thông minh.
"Haha, nhưng ta đã chịu phạt ngươi không thể làm gì nữa" Tôn Bất Quy khıêυ khí©h nhìn Tuyết Dạ.
"Vậy sao?" sát khí không giấu mà tuông ra, Tuyết Dạ thật sự muốn lấy mạng Tôn Bất Quy rồi.
Chợt từ dưới Tư Quá Nhai, có ba ông lão nữa bay lên ngăn cản Tuyết Dạ.
"Tuyết Dạ, Tôn Bất Quy có sai nhưng hắn đã chấp nhận chịu phạt, ngươi không nên mang theo tư thù mà muốn gϊếŧ y nữa" ông lão đứng giữa vuốt râu nói.
Đứng trước ba ông lão này, Tuyết Dạ không hề sợ hãi hay lúng túng, mà hắn còn sát khí nồng đậm hơn.
"Hôm nay ta muốn mạng Tôn Bất Quy, không ai cản được" nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Tuyết Dạ đã xuất ra Hạo Nhật Cầm của mình.
"Láo xược" thấy Tuyết Dạ không nể mặt mình, cả ba ông lão tức giận liền áp tới.
"Hừ, Chiêu Thiên Nộ Nhật, ầm..." đập vào Hạo Nhật Cầm một cái, Tuyết Dạ búng sợi dây đàn làm cho cả Tư Quá Nhai đều rung rinh, sấm nổ vang trời.
Ba ông lão nhận Chiêu Thiên Nộ Nhật trùng kích liền kịch liệt lui về sau.
"Ngươi đột phá" ông lão đứng giữa có chút sợ hãi mở miệng.
Vốn ông tự cho rằng thực lực của Tuyết Dạ ngang ông là Anh Linh đỉnh phong, nên mới dám chiến một trận giữ gìn Tôn Bất Quy, nếu biết Tuyết Dạ đã đột phá đến Vong Ngã thì dù có mười lá gan ông cũng không dám làm vậy.
Dù sao Tôn Bất Quy chỉ là kẻ có cơ hội đánh sâu vào Anh Linh Cảnh, không đáng vì hắn đắc tội một Vong Ngã cường giả a.
"Ta nói rồi, hôm nay ta phải mạng của Tôn Bất Quy, không ai ngăn được ta" sát khí lóe lên, búng nhẹ sợi dây đàn một cái, đầu của Tôn Bất Quy đã rơi xuống đất mà không kịp nói một lời.
Ba ông lão lúc này như ngồi trên đống lữa, sợ Tuyết Dạ sẽ trả thù tới mình, vốn một người nhe răng cố gượng cười muốn lấy lòng Tuyết Dạ thì đã nghe hắn nói trước:
"Đây là cái giá cho việc hắn tổn thương đệ tử của ta, các ngươi tự lo liệu lấy" câu này có nghĩa là ai tổn thuơng Vũ Trì đều phải chết cho dù có là Thái Thượng Trưởng Lão của tông môn.
Bỏ lại một câu rồi biến mất, Tuyết Dạ bỏ lại ba tên với ba suy nghĩ khác nhau.
"Yêu nghiệt, đúng là tên yêu nghiệt a" người đứng bên trái mở miệng.
"Tên này đúng là đủ giữ gìn đệ tử, nhưng có như vậy chúng ta mới có cớ níu chân hắn được" người đứng bên phải xen vào.
Tuyết Dạ đã là Vong Ngã Cảnh cường giả, là trụ cột đưa Cầm Kiếm Tông đến huy hoàng, không thể làm mất được. Cũng may hắn đủ yêu thương Vũ Trì, có thể lấy cậu ra làm cớ giữ chân Tuyết Dạ a.
"Trở về, mở hội nghị, Cầm Kiếm Tông cần dự định lại tương lai rồi" ông lão đứng giữa lúc này mới mở miệng nói, nhưng trong giọng nói lại có mấy phần vui vẻ.
Tuy Tuyết Dạ không phải do Cầm Kiếm Tông bồi tài, nhưng đệ tử hắn Vũ Trì lại là chân chính đệ tử Cầm Kiếm Tông a, huống hồ cậu cũng là yêu nghiệt không kém sư phụ mình, cần bồi dưỡng nhiều hơn nữa.
Đây là suy nghĩ của cao tầng trong tông môn sau khi hội nghị, ai cũng nhất quyết lấy lòng Vũ Trì để giữ chân Tuyết Dạ.