CHƯƠNG 122: HIỂN LỘ, TUYÊN CHIẾN

Băng Vũ là người có tâm cơ không dể đối phó, rất biết tận dụng lợi thế của mình. Sau khi nghe Vũ Trì nói, cô ta liền hiện ra vẻ u uất, khó xử:

"Ngày đó nghe thuộc hạ thông báo có một toán người lạ mặt, rất nguy hiểm, vì vậy Băng Vũ mới ra tay nhưng không hề biết là Thiếu Cung Chủ. Nếu vì vậy mà ngài vẫn để tâm thì tại đây Băng Vũ xin tạ tội"

Chỉ một câu cô ta hoàn toàn thối thác được trách nhiệm, không chỉ vậy mà còn trực tiếp ý nói "Vũ Trì hẹp hòi".

"Cho dù là thanh lý địch nhân cũng phải do Công Phạt Đường làm chủ, Băng Đường Chủ đây là muốn vượt quyền sao?" không đợi Vũ Trì lên tiếng, nữ nhân họ Quân đã lên tiếng trước. Việc cô ta nói ra có hệ lụy rất sâu, nếu không ổn thỏa có thể dẫn đến Công Phạt, Thủ Hộ hai đường chiến tranh a.

"Là Băng Vũ sơ suất chỉ lo cho an nguy của Vũ Tuyết Cung, mong Lỗ Đường Chủ tha thứ" Băng Vũ nắm được, buông được, chỉ một câu nói muốn hạ cô xuống đâu thể nào.

Ngồi nghe hai bên đấu nhau, lúc này Vũ Trì mới khẻ cười:

"Ta chỉ lo bọn họ không thể phục tùng Băng Đường Chủ, sẽ khiến ngài càng thêm mệt mõi, ngài nói như vậy là hiểu lầm tâm ý của ta rồi a"

Vũ Trì dùng chính gậy của Băng Vũ đập lại cô ta một cái, cho dù tức giận nhưng ngoài mặt Băng Vũ tỏ ra hết sức khiêm nhường mà tạ tội với Vũ Trì.

Nếu Vũ Trì còn tiếp tục nhắm vào cô ta thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đám người ở đây, vì vậy cậu chọn cách phớt lờ Băng Vũ mà quay qua nhìn ông lão trên thân có mùi thảo dược.

"Lan tiền bối nghe danh đã lâu, giờ mới có cơ hội gặp mặt, Vũ Trì xin ra mắt ngài"

Nghe nhắc đến mình ông lão từ từ mở mắt ra nhìn cậu:

"Thiếu Cung Chủ quá lời" ông ta nhìn cậu nhàn nhạt đáp lại, trong mắt không có một chút cảm xúc, dường như đối với ông ta thân phận Thiếu Cung Chủ của cậu chẳng là cái đinh gì cả.

"Vãng bối đối với Đan Đạo rất có hứng thú, mong được theo ngài học tập một, hai, hy vọng ngài đồng ý a"

Bên cạnh Tuyết Dạ nghe Vũ Trì nói như vậy liền nhanh chóng lên tiếng:

"Thiên phú Đan Đạo của Trì nhi cũng rất tốt, Lan lão ngài có rãnh chỉ điểm cho hắn một, hai, coi như vì Vũ Tuyết Cung bồi dưỡng một Đan Sư a"

Cho dù Tuyết Dạ đã lên tiếng, nhưng Lan lão vẫn không cảm xúc nhìn Vũ Trì. Điều này Vũ Trì cũng đã biết trước, ông ta tính tình cổ quái cho dù là Tuyết Dạ cũng không nể mặt.

Tuy nhiên ông ta có cái để lên mặt đó là trình độ luyện đan, một vị Bát Cấp Đan Sư đủ để lên mặt với tất cả cường giả.

"Muốn theo ta học tập cũng được, nhưng ta chỉ sợ trình độ của Thiếu Tông Chủ không theo kịp mà thôi"

Lan lão đúng là không hề nể mặt, nghe ông ta nói mấy người ở đây đều nhìn về phía Vũ Trì xem cậu đối phó như thế nào.

Nhưng mà vẻ mặt cậu vẫn nhàn nhạt cười, không hề lộ ra chút nào lắng.

"Vãng bối kém cỏi đến nay chỉ là nữa bước Thất Cấp Đan Sư, mong tiền bối không chê cười"

Vũ Trì nói xong không đợi mọi người ở đây kinh ngạc thì Khổng Tước Thánh Hỏa đã xuất hiện.

Thánh Hỏa vừa ra, uy áp liền hiển lộ, cho dù là Lan lão cùng Khí Đường Đường Chủ luôn không để ý mọi chuyện cũng phải mở to mắt.

"Thánh Hỏa, lại là bản mệnh Thánh Hỏa. Haha, Thiếu Cung Chủ đúng là trời sinh vương giả, tương lai khó đoán a" Lan lão lúc này đã cười lớn nhìn Vũ Trì rất thuận mắt.

Một Chân Mệnh Cảnh sơ kỳ là nữa bước Thất Phẩm Đan Sư, lại nắm giữ Thánh Hỏa, ông có thể nhìn ra tương lai cậu sẽ đi rất xa.

Trong khi đó dưới mặt bàn tay của Băng Vũ đã siết chặc, Vũ Trì càng xuất sắc thì càng uy hϊếp đến cô.

"Không có ai trời sinh đã là vương giả, muốn trở thành vương giả đều phải tự cố gắng rất nhiều" Vũ Trì nhàn nhạt mở miệng.

Cậu nói xong, Lan lão liền gật đầu tán thưởng, không kiêu không ngạo, lại có chí tiến thủ, ông thích.

Vì vậy, ông liền nhìn qua Tuyết Dạ:

"Thiếu Cung Chủ thiên phú Đan Đạo trác tuyệt, vì vậy lão muốn ngài ấy trở thành Đan Đường Phó Đường Chủ, Cung Chủ người thấy như thế nào?"

Đan Sư ở đại lục này quá hiếm hoi, vì vậy Đan Đường luôn thiếu nhân thủ. Bây giờ có Vũ Trì sẽ giảm bớt áp lực rất nhiều, hơn nữa lấy thân phận Đan Đường Phó Đường Chủ ở Vũ Tuyết Cung Vũ Trì sẽ càng thêm có uy vọng.

Không biết Lan lão suy nghĩ như thế nào để Vũ Trì trở thành Phó Đường Chủ, nhưng đối với Băng Vũ tất cả đều không tốt.

Nhất là khi thấy Vũ Trì nhìn cô cười nhếc môi, thì Băng Vũ biết cuộc chiến giữa hai người sẽ không chết không thôi.

Không chỉ Băng Vũ, mà bên cạnh Tuyết Dạ thấy nụ cười của Vũ Trì cũng phải thở dài trong lòng.