Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 120: BẮT ĐẦU MỚI (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hỏi thêm một chút chuyện nữa, Vũ Trì phất tay để Thi Thi gọi Tuyết Dạ đến.

Tình huống trong Vũ Tuyết Cung này còn phức tạp hơn những gì cậu nghĩ nhiều. Không chỉ kết bè, chia phái mà bên trên cậu chắc chắn còn có Tuyết Ma Tộc đang nhìn.

Không phải Vũ Trì khi dể Tuyết Dạ, nhưng cậu không tin một mình hắn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà lập ra thế lực lớn như Vũ Tuyết Cung này. Ít ra, hắn phải nhờ đến cha hắn và Mật Đường có lẻ là nơi của Tuyết Ma Tộc.

Nghĩ đến cái tên Vũ Tuyết Cung, chợt tâm trạng của Vũ Trì thư thái hơn hẳn. Tuyết Dạ lấy họ của cậu và tên của hắn đặt cho thế lực của mình, có thể thấy hắn vẫn luôn nhớ đến cậu.

Két....

Đột nhiên tiếng cửa mở ra, một thân bạch y Tuyết Dạ nhẹ nhàng đi đến, nắm lấy tay Vũ Trì:

"Trì nhi, ngươi hận vi sư sao?"

Hận? Có không?

Tuyết Dạ nhìn ánh mắt của Vũ Trì, lại ôm cậu vào lòng:

"Ngày đó ta nghe tiếng đàn của Trì nhi, không chỉ là đau khổ và còn có oán trách. Ta xin lỗi, vì đã để Trì nhi phải chịu khổ suốt thời gian qua"

Đúng vậy, ngày hôm đó Vũ Trì đúng là oán Tuyết Dạ, hắn từng hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc cho cậu. Nhưng lại để cậu chịu lạnh buốt, lấy mạng sống ra đánh cược, dùng tiếng đàn báo cho hắn.

Tuy nhiên, oán là oán nhưng cậu không hận hắn. Quyết định rời đi là của cậu, thật ra cậu cũng không nên oán hắn. Chỉ là không biết vì sao, lúc đó cậu lại có cảm giác bị bỏ rơi, bị tổn thuơng, nên mới khẩy ra một khúc đàn thê lương như vậy.

"Trì nhi của vi sư luôn bình lặng, kể cả trong tiếng đàn cũng vậy. Ta chưa từng nghĩ sẽ có lúc nghe ngươi đàn ra một khúc oai oán đến vậy, ngươi có biết khi ấy vi sư tâm đau đến cơ nào không?" Tuyết Dạ chôn mặt vào cổ Vũ Trì đau lòng nói ra.

"Trì nhi, hứa với ta đừng đi nữa, đừng rời xa ta" tiếng của hắn như than vãng, như cầu xin, như một loại chấp niệm, khiến cho tim Vũ Trì nhói lên từng cơn.

"Chụt...." đột nhiên môi về môi, Vũ Trì ngấu nghiến vành môi của Tuyết Dạ, đưa lưỡi vào khoáy động cái miệng thơm tho của hắn.

Khi rời ra, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, Vũ Trì bất giác cười lên một cái.

"Không phải ta đã an toàn trở về rồi sao"

"Trì nhi, Trì nhi của ta" ôm siết Vũ Trì vào lòng, Tuyết Dạ thở phì phò vào tai cậu.

Hơi thở nóng bức thổi vào tai, khiến cho tai Vũ Trì hồng cả lên, một cảm giác rạo rực khó tả xuất hiện trong tâm của cậu. Nó muốn chiếm hữu, nó muốn biến Tuyết Dạ thành một phần của cậu, nó muốn cậu và hắn được hòa vào nhau.

Thế là trong cơn say tình ái, từng lớp y phục của Vũ Trì và Tuyết Dạ đã bị cởi ra, rơi vãi khắp nơi.

Hai người ôm lấy nhau, dùng hơi ấm thân thể sưởi ấm cho nhau, Tuyết Dạ như kẻ say đang nhấm nháp thân thể tuyệt mỹ của Vũ Trì.

Bắt đầu từ cổ, hắn lưu lại đó vài đạo vết đỏ như đánh dấu chủ quyền. Sau đó, trên hai hạt đậu hồng tươi, đôi môi của Tuyết Dạ lại tham lam hút lấy nó.

"Um...a..." mõi khi hạt đậu bị hút, Vũ Trì liền rên nhẹ lên một tiếng, cơ thể ưởn lên.

Đôi tay cậu đã bị Tuyết Dạ bắt lấy, vì vậy chỉ có thể nằm đó chịu sự kí©h thí©ɧ từ hắn.

Chán chê với hai hạt đậu nhỏ, hắn hôn lên ngực Vũ Trì vài cái lại bắt đầu đưa lưởi trượt xuống rốn.

Trên chiếc bụng phẳng phiêu, trắng ngằn, Tuyết Dạ đang say sưa hôn lên đó.

"Trì nhi, sau này ta muốn tại đây sẽ chứa một đứa con của chúng ta" Tuyết Dạ nói ra một câu làm cậu chợt nhớ đến Thố Nhân Tộc, bọn họ lấy thân nam nhân vẫn sinh được a.

Trong lúc Vũ Trì đang thất thần suy nghĩ, đột nhiên ngọc hành bị một bàn tay hư hỏng vuốt mạnh một cái.

"A..." đau kèm theo một chút hưng phấn đã kéo Vũ Trì về với thực tại.

"Trì nhi không tập trung, xem vi sư phạt ngươi như thế nào"

Lúc này hắn nói ra hai chử "vi sư" làm cho mặt của Vũ Trì đỏ hết cả lên. Mõi lần hắn muốn khıêυ khí©h cậu lại nói như vậy, khiến cho bầu không khí hết sức ái muội và...lσạи ɭυâи.

Tay vuốt mấy lần nữa, đột nhiên một cảm giác ấm nóng từ ngọc hành truyền lên, đập vào đại não của Vũ Trì là một cảm giác cực kỳ khó tả. Sung sướиɠ, du͙© vọиɠ càng thêm bùng cháy, khiến cho đôi tay của cậu vô ý chụp lấy đầu Tuyết Dạ mà động lên xuống.

"A...umm...." không quá lâu, Vũ Trì như rả rời nằm thở dốc, trên khóe môi của Tuyết Dạ một dòng sửa trắng vẫn đang chảy xuống.

Hắn không cho cậu có cơ hội thở, nhanh chóng lặt người cậu lại, nhả ngụm sửa trong miệng lên hậu huyệt. Cảm giác có vật chảy vào trong, nhớm nháp cực kỳ khó chịu.

Đột nhiên một thứ gì đó chen vào, thì ra Tuyết Dạ đã đưa ngón tay của hắn vào trong hậu huyệt. Từ chút, từng chút một hắn khoáy động bên trong, thỉnh thoảng lại hôn lên đôi bờ mông của cậu.

Lúc đầu thì đau, khó chịu nhưng sau đó Vũ Trì đã dần thích nghi với cảm giác đó thì du͙© vọиɠ lần nữa đã cháy lên, còn mãnh liệt hơn lúc đầu.

Đang tận hưởng cảm giác ấy, chợt một thứ mềm mềm quét lên hạp cốc của cậu, nó len qua cửa hạp chui vào trong.

"A...Dạ, Dạ,...ta...ta...chịu không nổi nữa" Vũ Trì rên lên, đứt quảng mở miệng.

Lúc này, Tuyết Dạ nghe vậy đã ngẩn đầu lên, hôn lên lưng cậu một cái:

"Chúng ta còn chưa vào việc chính mà Trì nhi đã chịu không nổi, vi sư thật muốn xem vẻ mặt của Trì nhi lúc sau a" hắn vô lại nói ra.

Ngay sau đó, Vũ Trì bị kéo nhẹ về sau một chút, một thứ dài nóng như rắn lách qua cửa động đi vào hậu huyệt của cậu.

"A..." cảm giác bị xé toạt khiến cho Vũ Trì rên lên một tiếng, cho dù chiến đấu bị thương cậu cũng chưa từng rêи ɾỉ, nhưng hôm nay cậu lại phá lệ. Nó không đau như khi bị thương, nhưng cảm giác cái đau pha lẫn với du͙© vọиɠ, kèm theo sự khıêυ khí©h của Tuyết Dạ làm cho Vũ Trì không kiềm chế được.

Nhẹ nhàng lây động, vật nóng ấm ấy ma sát vào hậu huyệt phát ra những âm thanh làm người nghe phải đỏ mặt.

Một lúc sau, khi Vũ Trì kiệt sức thì Tuyết Dạ đã nhẹ nhàng xoay người cậu lại, đặt cậu nằm xuống. Thứ bên trong xoay một vòng khiến cho Vũ Trì không khỏi phát ra tiếng rên.

Càng động càng nhanh, Vũ Trì càng không thể khống chế cơ thể mình, nó đã bị du͙© vọиɠ niếu lấy, bị Tuyết Dạ dẫn dắt.

"Ư...A...Dạ, ngưng lại, ta..."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ngực hơi ưởn lên, tiếng thở gấp đứt quảng, Tuyết Dạ càng dùng sức trù động.

"A...." theo tiếng rên lớn, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đã bắn lên người Tuyết Dạ, sau đó chảy xuống, lan đến người Vũ Trì.

"Dạ, ta không thể...không thể tiếp tục nữa" Vũ Trì gần như kiệt sức nói.

Đáp lại cậu Tuyết Dạ chỉ cười tà mị. Sau đó hậu huyệt lại co rút hút lấy ngọc hành của Tuyết Dạ.

"A...ư...um..."

Tiếng rêи ɾỉ bây giờ không chỉ riêng của Vũ Trì, mà nay đã hòa cùng giọng của Tuyết Dạ.

Thêm một lúc nữa, khi Vũ Trì cảm giác mình sẽ mất đi ý thức thì Tuyết Dạ ngước mặt lên thở dốc, hai tay hắn mạnh mẻ kéo cậu lên ôm vào lòng.

"A...ư..." hắn rầm lên, một dòng suối phóng ra, phóng thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Vũ Trì.

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại, Vũ Trì nhìn thấy Tuyết Dạ đang ôm hôn mình ngấu nghiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »