CHƯƠNG 119: VŨ TUYẾT CUNG

Băng Lý Hồ chỉ là khúc nhạc dạo đầu cho một hồi sóng gió, qua bao nhiêu sóng gió đến được Vũ Tuyết Thành, nhưng đoàn người của Vũ Trì lại bị chặn ngay cửa thành.

Thủ vệ là một tên Cương Tuyết Tộc, thân thể cao to, óng ánh, hắn nhìn đám Vũ Trì với vẻ mặt vô cùng khıêυ khí©h.

Người qua lại thấy đám Vũ Trì bị thủ vệ chặn lại ai náy đều cười khẩy lướt qua.

"Tại sao không cho chúng ta vào" Vũ Trì hơi tức giận nhìn hắn.

"Không cho vào là không cho vào, cút, nếu không đừng trách ta" tên thủ vệ bưng ra cái mặt muốn bị đánh, khıêυ khí©h.

Bên cạnh Đại Thiết Tử tức giận muốn nhào lên nhưng Trang Duệ nhanh tay hơn đã bắt hắn lại. Cho dù có là Vũ Tuyết Thành nhưng một tên thủ vệ Chân Mệnh Cảnh cũng không tự nhiên dám đắc tội một đám Niết Bàn, chắc chắn có vấn đề.

"Tốt, chúng ta đi thôi" Vũ Trì không nói nhiều, kéo đoàn người bỏ đi.

Đi được một khoản xa, đột nhiên cậu quay mặt nhìn lại, mở miệng hỏi:

"Thiệu Triết, ngươi nghe được gì?"

Lúc này một tên mặt mũi thô kệt, dáng người thấp bé, hai lổ tai to lớn mới đi lại nói nhỏ:

"Hắn nói chúng ta đắc tội với Băng Lý Tộc chắc chắn phải chết?"

Thiệu Triết chiến lực không cao nhưng bởi vì thân là Phong Nhĩ Tộc, có thể nghe thấu vạn dặm nên đôi khi rất có ích lợi.

Băng Lý Tộc, Vũ Trì biết bọn chúng sẽ không dể bỏ qua nhưng không ngờ nhanh như vậy đã hành động. Chỉ là không biết người đứng sau có phải Băng Lý Tộc Trưởng hay không.

"Công tử, vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?" Trang Duệ có chút lo lắng hỏi.

Cắn môi, hít sâu một cái, hai mắt Vũ Trì nhìn về phía Vũ Tuyết Thành:

"Tối nay, ta muốn đánh cược một lần nữa"

Đêm đó, ngoài Vũ Tuyết Thành có một trận mưa tuyết thật lớn. Trong cơn mưa tuyết một khúc đàn oai oán réo rắc vang lên, như tiếng một người đang than khóc.

Cùng lúc này, gần đó tiếng một đoàn người đạp lên tuyết cũng kéo đến. Bọn họ đều bịch kín mặt, ai náy đều mang theo sự lạnh băng.

"Gϊếŧ" vừa đến, thấy Vũ Trì bọn chúng liền gϊếŧ tới.

Lúc này hai tay của Vũ Trì vẫn lướt trên những sợi dây đàn, bên cạnh một cuộc chiến đã diển ra.

Thời gian trôi qua, máu đã rơi xuống nền tuyết trắng xóa, hiện lên như những bông hoa xinh đẹp mà tàn khốc.

Tiếng đàn chưa từng đứt khoảng, chẳng qua càng lúc càng thêm thê lương.

Bên phía Trang Duệ càng chiến càng bị bức lui về sau, đã ép sát đến chổ Vũ Trì.

Lúc này một đạo Băng Quang lấy tốc độ ánh sáng mà bắn tới, Vũ Trì vẫn không né tránh mà nhắm mắt lại, ngón tay khẩy mạnh lên dây đàn.

"Boong...coong..." tiếng đổ vở vang lên.

"Trì nhi, sư phụ đến chậm"

Nghe được câu này, khóe môi của Vũ Trì cong nhẹ lên, sau đó cậu ngã xuống nền tuyết lạnh.

Vì để âm thanh của tiếng đàn có thể thấu vào Vũ Tuyết Cung, Vũ Trì đã phải dùng hết sức kết hợp cả Nguyên Lực và Tinh Thần Lực. Nhưng rất may là cậu đã đánh cược thành công, Tuyết Dạ ở Vũ Tuyết Cung, hắn cũng nghe thấy tiếng đàn mà đến kịp lúc, nếu không cậu đã biến thành một cái xác lạnh rồi.

Lần nữa mở mắt ra, Vũ Trì đã ở trong một cái chăn ấm áp, xung quanh là những viên Dạ Minh Châu lấp lánh, soi sáng cả một căn phòng rộng lớn, xa hoa.

"Khụ...khụ..." Vũ Trì ho một tiếng, ngay lập tức bên ngoài có một thị nữ chạy vào.

"Thiếu Cung Chủ, ngài tĩnh rồi, để nô tỳ đi báo cho Cung Chủ" thị nữ chỉ là một bé gái khoản độ 16, 17 tuổi, hai mắt toát ra vẻ ngây thơ, chưa từng trải.

"Đứng lại, quay lại đây" Vũ Trì chợt lên tiếng ngăn cô ta.

Dù ngạc nhiên, nhưng thị nử vẫn nghe theo Vũ Trì mà đi đến trước mặt cậu.

"Thiếu Cung Chủ, ngài có gì căn dặn ạ"

"Ngươi tên gì? Cung Chủ mà ngươi nói là Tuyết Dạ?" cậu nhích người ngồi lên, giọng khàn khàn hỏi.

"A, nô tỳ tên Thi Thi, Cung Chủ chính là Tuyết Cầm Vương Tuyết Dạ a" Thị nữ Thi Thi thành thật trả lời.

Nếu cô ta là người Tuyết Dạ sắp xếp cho cậu, như vậy có thể tin dùng một chút.

Tuyết Cầm Vương, Tuyết Dạ đúng là chưa bao giờ làm Vũ Trì thất vọng, sớm như vậy đã leo lên Vương Bảng rồi.

"Ngươi gọi ta là Thiếu Cung Chủ, như vậy chắc biết ta là đệ tử của Tuyết Dạ rồi chứ" cậu lạnh băng nhìn Thi Thi, khiến cho cô sợ hãi xanh cả mặt.

Thấy cô ta sợ, lúc này Vũ Trì mới thu lại ánh mắt:

"Đừng sợ, đến kể cho ta nghe hoàn cảnh ở Vũ Tuyết Cung này"

Thi Thi tuy còn sợ, nhưng nghe Vũ Trì hỏi liền ngoan ngoãn trả lời hết.

Ở Vũ Tuyết Cung, tức nhiên Tuyết Dạ là lớn nhất, phía dưới hắn thế lực được chia cho chín Phân Đường: Đan Đường, Khí Đường, Phù Trận Đường, Thủ Hộ Đường, Công Phạt Đường, Ám Sát Đường, Thông Thám Đường, Mật Đường và Huyết Luyện Doanh.

Mỗi một Phân Đường đều có thế lực riêng, cho nên việc sáng, tối đấu đá nhau là thường xuyên xảy ra. Nhưng do Tuyết Dạ áp chế, các Phân Đường vẫn chưa làm ra chuyện lớn gì.

Trong chín Phân Đường, duy nhất Mật Đường là thần bí nhất, chỉ khi có chuyện cực kỳ quan trọng, tám Phân Đường kia không giải quyết được thì Mật Đường mới ra tay.

Ngoài ra, bên cạnh Tuyết Dạ còn có một đội Ám Vệ, theo Thi Thi nói thì những kẻ này còn kinh khủng hơn người của Phân Đường khác.

"Vậy, Băng Lý Tộc Trưởng giữ chức vụ gì?" Vũ Trì gỏ gỏ tay hỏi.

"Băng Lý Tộc Trưởng? Ý ngài là Băng Vũ Tiên Tử, ngài ấy là Thủ Hộ Đường Chủ"

Thủ Hộ Đường thống lĩnh các cận vệ, không chỉ thủ vệ mà một số chuyện lớn nhỏ ở Vũ Tuyết Cung, kể cả Vũ Tuyết Thành đều nằm trong phạm vi thế lực của nó. Băng Vũ này có thể giữ chức Thủ Hộ Đường Chủ, xem ra thực lực rất mạnh, muốn đối phó không hề dể dàng.