Trở về trong tâm trạng hụt hẳn, đau đớn, từng bước đi của ông lão nặng nề giống như tim ông đang có một ngọn núi đang đè nặng.
"Cảm ơn Đan Sư đại nhân và các vị đã giúp đở Thố Nhân Tộc, chắc có lẻ chúng tôi phải trở về thôi" một lúc sau ông lão buồn buồn lên tiếng.
"Trở về? Ông không muốn tộc nhân của mình sống một cuộc sống tốt hơn à? Bây giờ, thay vì ông cứu hắn thì ông hãy vì tộc đàn mà xin một chổ trú ngụ trong Vũ Tuyết Thành" nghe vậy, Vũ Trì nhíu mày nói ra.
Nhưng đáp lại cậu là một tiếng thở dài bất lực:
"Vào Vũ Tuyết Thành sinh sống đúng là có thể tránh khỏi đói, rét nhưng với thực lực của chúng tôi, haizz, không bao lâu cũng bị người ta diệt tộc mất"
Ở đâu cũng vậy, kẻ yếu luôn chịu thiệt thòi. Ở Cực Băng Đại Lục này có ai không mơ ước vào Vũ Tuyết Thành sống chứ, nhưng cuối cùng được bao nhiêu người làm được? Vũ Tuyết Thành chính là thiên đường, nhưng nó cũng là cánh cửa khắc nghiệt phân biệt giai cấp.
Thố Nhân Tộc của bọn họ muốn kiếm một nơi nho nhỏ an cư lạc nghiệp còn không thể, vào Vũ Tuyết Thành sống nổi sao?
Nghe vậy, Vũ Trì nhìn ông ta một cái lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Thôi, cứ đến đó trước đi, nếu ta tìm được thân nhân sẽ giúp các ngươi an ổn trụ lại"
Nghe được câu này ông lão chỉ cười cười cảm ơn, nhưng đám Trang Duệ lại có suy nghĩ khác. Thân nhân của Vũ Trì ở Vũ Tuyết Thành có thế lực lớn như vậy sao?
Thật sự mà nói, đến lúc này bọn họ vẫn đi theo Vũ Trì, thứ nhất vì cậu là Đan Sư, thứ hai, cậu đối với họ không xấu. Nhưng tất cả nếu quy về mục đích cuối cùng, chẳng phải là hợp tác lẫn nhau sao?
Bởi vì đều là những kẻ không nhà nên họ không sợ lưu lạc, chẳng qua vì bị Tu La Tộc truy sát nên họ mới theo Vũ Trì đến cái nơi lạnh lẻo này.
Tuy nhiên, tiếp xúc với Vũ Trì lâu bọn họ đều nhận ra cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Vũ Trì có một trái tim nóng, nhưng cậu chỉ thật sự đối tốt với những ai tốt với mình, còn với kẻ thù thì lại quyết tuyệt không nương tay.
Cậu như vậy, cho nên bọn họ mới dần dần bị cậu chinh phục thật sự.
Ngày hôm sau, ông lão đắng cay thông báo Tộc Trưởng của họ đã chết, nhìn các tộc nhân khóc lóc thảm thương bên dưới, ông lão chỉ biết len lén lau nước mắt trên mi. Thà ông nói dối để bọn họ đau một lần, còn hơn để bọn họ đau một đời.
Để bọn họ bình tĩnh một đêm, sáng hôm sau Vũ Trì mới dẫn bọn họ rời đi nơi này. Vốn cậu rất cẩn thận phòng bị, sợ Tuyết Lang Tộc sẽ trả thù. Nhưng ra khỏi Băng Xuyên Tuyết Địa mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, lúc này Vũ Trì mới nhẹ nhõm một chút.
"Tộc Trưởng, người phải sống tốt, chúng tôi cũng sẽ sống tốt" gạt nước mắt quay đầu nhìn lại thầm nói, sau đó ông lão lặng lẻ bước theo đoàn người.
Trong lúc ấy tại Tuyết Lang Tộc, nam nhân hai mắt vô thần nhìn về phía xa xa. Hắn từ bỏ đồng tộc của mình như vậy có đúng không? Thượng Thiên có trừng phạt hắn không? Khóc, bây giờ hắn rất muốn khóc, nhưng hắn không cho phép mình rơi lệ, vì nếu khóc thì hắn sẽ chấp nhận mình đã sai, hắn không muốn nhận ra quyết định của mình là sai!
Đi qua thêm một vùng băng tuyết thật dày, đám người của Vũ Trì đến một cái hồ thật lớn. Đặc biệt là dù xung quanh tuyết đóng rất dày, nhưng duy nhất cái hồ này vẫn không bị đóng băng.
"Đan Sư đại nhân, đây là Băng Lý Hồ, là lãnh địa của Băng Lý Tộc. Bọn họ là một tộc rất mạnh, hay là chúng ta đi đường vòng đi" ông lão nhìn hồ nước nhỏ giọng nói.
Đường đến Vũ Tuyết Thành còn xa, nếu lại đi đường vòng thì biết bao giờ mới tới nơi?
"Để ta tìm bọn họ thương lượng một chút xem sao?" Vũ Trì không muốn đi đường vòng, cậu không muốn mất thêm nhiều thời gian nữa.
Khi đoàn người đến bờ hồ, thì bên dưới một đàn Băng Lý đã ngôi lên:
"Dừng lại, Băng Lý Hồ là lãnh địa của Băng Lý Tộc, các ngươi mau tránh xa ra" giọng một nữ nhân cao giọng quát lớn.
"Vị tiên tử xinh đẹp này, chúng tôi chỉ muốn đến Vũ Tuyết Thành, tiện đường đi qua đây, mong các vị rộng lòng cho qua a" Trang Duệ mồm miệng khôn khéo cười cười nói.
Được khen, đầu Băng Lý có chút vui vẻ nhưng vẫn cố ra vẻ cao ngạo:
"Tộc Trưởng có lệnh, không cho phép bất kỳ ai vượt Băng Lý Hồ nữa"
"Vậy, chúng tôi có thể gặp Tộc Trưởng của tiên tử xinh đẹp được không?" Trang Duệ cười hỏi.
"Không được, Tộc Trưởng đang ở Vũ Tuyết Thành, huống chi người cũng sẽ không gặp ngoại nhân như ngươi" đầu Băng Lý chép chép miệng nói.
Lúc Trang Duệ và đầu Băng Lý đang nói chuyện Vũ Trì đã quan sát nơi này, đột nhiên cậu đi lại đầu Băng Lý lên tiếng hỏi:
"Xin hỏi, muốn vượt Băng Lý Hồ phải đi thuyền ư?"
Nghe cậu hỏi, đầu Băng Lý nhìn cậu như một tên ngốc:
"Không đi thuyền ngươi vượt Băng Lý Hồ bằng cách nào?"
"Như vậy, Tộc Trưởng của quý tộc cấm vượt Băng Lý Hồ là ý cấm đi thuyền qua?" Vũ Trì cười cười nhìn đầu Băng Lý hỏi.
"Đúng vậy!" nhanh miệng theo quán tính đáp lại, nhưng vừa nói ra xong đầu Băng Lý liền nhận ra điều gì đó:
"Ngươi gạt ta"
"Ta không gạt ngươi, cáo từ" Vũ Trì nói một tiếng, Phong Đạo Tâm phát sáng khống chế những ngọn gió xung quanh cuốn lấy đám Thố Nhân Tộc bay lên không trung.
"Hỗn xược, người đâu tấn công" đầu Băng Lý tức giận gào lên.
Cô ta vừa nói xong, bên dưới một đám Băng Lý đã phóng từng đạo Băng Thuật lên.
"Ầm...ầm..." đám Trang Duệ xung quanh cũng không phải làm cảnh, thấy đối thủ vừa tấn công liền ra tay đáp trả.
"Tiên tử xin tự trọng, lời đã nói ra không thể thu lại. Nếu để người khác biết người thua không nhận, thì sau này rất khó gặp người khác a, hâha" Trang Duệ bay trên không nhìn xuống, lớn tiếng nói.
Bên dưới Băng Lý tức đến không nói nên lời, để người khác biết cô bị gạt, còn không chấp nhận nổi, như vậy khác nào nói cô ngu ngốc lại hẹp hòi.
"Để bọn chúng đi" cô quát lớn ngăn đám Băng Lý lại, ánh mắt gϊếŧ người nhìn theo.
"Muốn đến Vũ Tuyết Thành đúng không, tốt, đến đó ta sẽ khiến cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong"