CHƯƠNG 11: Gϊếŧ NGƯỜI THẬT NHIỀU

Nhìn Mã Tuấn Thăng bò qua, bên phía Đài gia ai cũng cười lớn. Còn bên đây Tiểu Linh nhíu mày, cảm thấy thật mất mặt, còn Tiểu Lục thì kinh tởm nhìn hắn như thứ gì đó rất gớm riết.

"Chó phải biết sủa, mau sủa đi chó ngoan" một tên Đài gia ra lệnh.

Tuy yêu cầu quá đáng, nhưng Mã Tuấn Thăng vì mạng sống của mình cũng sủa tiếng chó "gâu, gâu".

"Haha, chó ngoan" người của Đài gia tiếp tục cười cợt.

Không lâu sau, cuối cùng Mã Tuấn Thăng cũng bò tới chân của bọn Đài gia.

"Haha, chó ngoan, haha"

"Á..."

Miệng thì khen nhưng đột nhiên một tên Đài gia đã đột ngột xuất thủ, một chưởng đánh thẳng vào lưng của Mã Tuấn Thăng.

"Tại sao, các ngươi..." sợ hãi lui về sau, Mã Tuấn Thăng không dám tin mình lại bị đánh như vậy.

"Tiểu Linh, Tiểu Lục cứu ta, cứu ta a" đến lúc này hắn lại quay qua cầu cứu.

Nghe hắn cầu cứu, Tiểu Linh chỉ khinh bỉ hừ mũi, còn Tiểu Lục thì lạnh lùng nói: "chết tốt".

"Đến đồng môn mà ngươi còn bán đứng thì trước sau gì ngươi cũng bán đứng bọn ta. Người như ngươi giữ lại chỉ mang họa, chỉ có gϊếŧ chết mới an tâm" nhìn Mã Tuấn Thăng lếch về sau một tên họ Đài đi lại nói.

Hắn không quan tâm đến sự có mặt của đám Vũ Trì vì trong mắt hắn bọn cậu đã là những kẻ sắp chết.

"Ầm..." một chưởng vổ vào đầu Mã Tuấn Thăng, rất nhẹ nhàng hắn đã bị người gϊếŧ chết.

"Bây giờ đến lượt các ngươi" sau khi gϊếŧ Mã Tuấn Thăng, đám Đài gia quay qua nhìn ba người Vũ Trì.

Nhướng mày một cái, Vũ Trì nghiên đầu nhìn đám người Đài gia.

"Còn một tên sao không ra luôn đi, làm chó giấu đuôi nãy giờ không chán à" chợt Vũ Trì hời hợt lên tiếng.

"Hừ" ngay sau đó một lão già mặt lạnh xuất hiện, lạnh lùng trừng cậu.

"Súc sinh, ngươi sẽ chết không toàn thây" bị chửi là chó, hắn sao chịu được.

Cảm nhận được khí tức của lão già, Tiểu Linh và Tiểu Lục lúc này đã sợ xanh cả mặt.

"Là Đạo Thai cường giả, chúng ta chết chắc rồi" Tiểu Linh tuyệt vọng lên tiếng.

Vốn một đám bảy tên Tử Phủ trung, hậu kỳ đã khiến cô cảm thấy áp lực, nay thêm một tên Đạo Thai, thật sự cô không biết phải chạy như thế nào nữa.

Nhưng chợt Tiểu Linh nhìn qua Vũ Trì, cô lại thấy nét tiếu dung trên mặt cậu. Chưa kịp nói gì thì cô đã thấy ngon tay của cậu khẻ động.

"Ngũ Hành Kiếm Chỉ" một luồng kiếm khí năm màu ẩn hiện hòa vào nhau từ ngón tay của Vũ Trì bắn ra.

"Xoẹt...á..." chỉ một luồng kiếm khí tưởng trừng đơn giản mà Vũ Trì đã lấy mạng được ba tên.

Rung động, triệt để rung động a.

Tiểu Linh và Tiểu Lục không hẹn mà mở to mắt nhìn Lạc Kỳ, còn mấy tên của Đài gia thì lui hết về sau. Chỉ riêng lão già lộ ra ánh mắt thèm muốn.

Hắn nhìn ra Ngũ Hành Kiếm Chỉ uy lực khinh thiên nên đã muốn chiếm thành của riêng.

"Hóa Cốt Chưởng" suy nghĩ thì lâu, hành động thì nhanh, hắn đã tung ra sát chiêu đánh về phía Lạc Kỳ.

"Thất Thải Kiếm Chỉ, bang..." lại là một luồng kiếm khí nhưng bây giờ đã bảy màu. Kiếm khí đánh vào lòng bàn tay hắn khiến cho hắn phải lui ngược về sau.

"Ngươi Đạo Thai cũng quá yếu đi" Vũ Trì nhếc môi khinh thường. Thật sự mà nói ngoại trừ Thất Thải Kiếm Chỉ uy lực mạnh mẻ ra thì cũng một phần do lão già này quá yếu, Vũ Trì chưa thấy một tên Đạo Thai nào kém đến vậy.

"Ngươi đáng chết" bị một đứa bé nhìn qua chỉ năm tuổi sỉ nhục, lão già tưc giận lần nữa xông tới. Nhưng lần này hắn đã có chuẩn bị, hiến ra cả Hắc Thiết Tử Phủ để bảo vệ.

"Người chết là ngươi"

"Kiếm Khí Hóa Hình" luồng kiếm khí nay đã hóa thành một thanh kiếm bảy màu lóng lánh đánh tới.

"Ầm..." xuyên nát tòa Tử Phủ, thanh kiếm vẫn chưa dừng lại.

"Phụp..." đến khi đâm thẳng qua ngực trái của lão già thì nó mới đứng yên.

Ngã, lão già nhìn ngực trái của mình một cái rồi từ từ ngã xuống mà mắt vẫn mở to không dám tin mình chết như vậy.

"Chạy, Tứ Trưởng Lão chết rồi, mau chạy thôi" bốn tên còn lại của Đài gia sợ hãi muốn chạy, nhưng đột nhiên thanh thất thải kiếm tách ra thành bảy bay tới bọn chúng.

"Xoẹt, xoẹt..." bốn tiếng chém vang lên, bốn tên đồng loạt ngã xuống.

"Hừ, át chủ bài ta còn chưa xuất đã chết hết rồi" Vũ Trì thầm bĩu môi.

Bên cạnh Tiểu Linh và Tiểu Lục vẫn ngơ ngác nhìn Vũ Trì.

"Tiểu Linh tỷ, Vũ Trì hắn gϊếŧ hết rồi" Tiểu Lục theo quán tính lay động cánh tay của Tiểu Linh hỏi.

"Đúng vậy, gϊếŧ hết rồi, quái vật a" Tiểu Linh nuốt một ngụm nước bọt nói.

Sau khi Vũ Trì gop hết xác của bọn chúng lại thì mới chú ý đến bên này.

"Ngơ ngác gì chứ, mau về thôi"

"À, nhớ giữ bí mật" Vũ Trì giả vờ trầm mặt xuống đe dọa hai cô nàng.

Thấy vậy cả hai như gà mổ thóc mà gật đầu.