Lôi Thú, nhắc đến cái tên này ất hẳn rất nhiều người đều phải sợ hãi mà tặt lưởi.
Lôi Thú không phải Yêu Thú thông thường mà nó là do các sợi Lôi Pháp Tắc kết cấu mà thành. Giống như Hỏa Diễm, Lôi Thú là thứ cực kỳ đáng sợ, phải biết Lôi và Hỏa là hai Đại Đạo có sức công phá mãnh liệt nhất.
Nhìn con Lôi Thú Hổ Hình bước tới, Vũ Trì có chút sợ hãi lui về sau. Trên thân Lôi Thú, Lôi Điện cứ chớp nhoáng dường như bất cứ lúc nào cũng cón thể bùng nổ vậy.
Theo Lôi Thú bước đến, những đám Điện Tích phía trên cũng theo nó mà gián sấm chớp xuống. Những người bị nó đánh trúng đều hét lớn đau đớn, từng mãnh da thịt cháy đen, xương cốt lộ hết cả ra.
Nhưng chưa hết con Hổ Hình Lôi Thú phía sau đột nhiên tăng tốc lao đến, cứ mõi lần nó đánh trảo tới thì một người bị mất mạng.
Bốn tên vừa xuất hiện liền chết, chỉ để lại vài hố đen tro cốt, thật là đáng sợ.
Sau khi gϊếŧ hết bốn người đó, con Hổ Hình Lôi Thú liền quay qua nhìn Vũ Trì, ánh mắt của nó nổi lên một tia hứng thú kỳ lạ.
Vũ Trì đang định bỏ trốn, nhưng đột nhiên hai mắt nhìn con Lôi Thú lại chập trờn phát sáng lên.
"Một, hai,...sáu, sáu đường Lôi Vân" Vũ Trì nhìn Lôi Thú đếm đếm.
Khi đếm đến số sáu, Vũ Trì liền xuất ra nồng đậm chiến ý. Sáu đường Lôi Vân chứng tỏ con Lôi Thú này chỉ có tu vi Chân Mệnh, nếu chỉ có vậy Vũ Trì gặp may rồi.
Ngay khi Vũ Trì xuất kiếm chém tới thì con Lôi Thú cũng gầm lên một tiếng nhào tới. Lôi Trảo đối với Thần Hy Kiếm, cứ mõi lần cả hai chạm vào nhau đều bộc phát ra những trận nổ lớn. Một bên sấm chớp lôi điện cuồng bạo, một bên Thất Thải Kiếm Khí tung hoành, cả hai đều không ai nhường ai.
"Ngũ Hành Thần Luân"
"Thất Thải Xuyên Tâm"
Càng giao đấu Lôi Thú càng yếu thế, dù có những đám Điện Tích bên trên hổ trợ nhưng nó vẫn không thể chịu nổi những đường kiếm của Vũ Trì.
Lôi Thú sẽ không hoàn toàn chết, nhưng hương vị bị ngưởi bổ từng mãnh ra cũng không vui sướиɠ gì.
Cho nên khi thấy đánh không lại Lôi Thú đã muốn bỏ chạy, có điều Vũ Trì vẫn nhanh hơn đánh xuyên tâm của nó.
Con Lôi Thú to lớn như vậy dần ngã xuống, lôi điện trong cơ thể chớp tắt vài lần rồi cũng tan ra.
Từ thân thể của Lôi Thú, từng sợi Lôi Pháp Tắc bắt đầu xuất hiện, chúng hướng về các đám Tích Điện mà bay lên.
"Muốn trốn" Vũ Trì hừ lạnh một tiếng, tay dũi ra hút những sợi Pháp Tắc ấy vào trong cơ thể mình.
Nhìn xuống bên dưới Vũ Trì cầm lên một viên Lôi Hạch, cậu xoa nó trong tay âm thầm vui vẻ:
"Thật là thứ tốt"
Lôi Hạch ẩn chứa Lôi Pháp Tắc rất tinh thuần, nếu có thêm nhiều viên nữa thì khi lĩnh ngộ Lôi Đạo càng thêm dể dàng.
Sau khi thu hạch cũng kha khá, Vũ Trì tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi cậu nhìn thấy rất nhiều bãi đất cháy đen, bởi vì đã từng trả qua nên cậu biết đã xảy ra chuyện gì.
"Ô, Ngọc Lôi Hoa, thứ tốt a" nhiều ngày qua đi, sau những thu hoạch ít ỏi, cuối cùng cậu cũng tìm thấy thứ tốt.
Ngọc Lôi Hoa, thân cây và lá là Lục Ngọc, nở ra lại là Bạch Ngọc. Nó vừa là đá vừa là hoa, hơn nữa lại ẩn chứa Lôi Đạo quý giá. Vì vậy ngoài việc giúp tu sĩ lĩnh ngộ Lôi Đạo, nó còn có thể là tài liệu luyện đan, luyện khí và trận pháp.
Bình thường một gốc Ngọc Lôi Hoa đã bán với giá trên trời, ở đây Vũ Trì lại nhìn thấy năm gốc, thật là đại may mắn.
Nhưng khi Vũ Trì đưa tay ra hái thì một giọng nói đã truyền đến:
"Dừng lại, buông Ngọc Lôi Hoa ra" hắn là đang ra lệnh cho Vũ Trì ư.
Mặc kệ lời của hắn, Vũ Trì vẫn thu lấy năm đóa Ngọc Lôi Hoa vào trong nhẫn trử vật.
"Giỏi lắm, gϊếŧ hắn" nhìn Vũ Trì hành động, tên đó liền tức giận hét lớn. Ngay lập tức mấy tên nữa đã nhào tới cậu.
"Thánh Lôi Điện à?" Vũ Trì nhìn chúng cười một cái.
Ngay khi chúng xông tới thì một sức nóng mãnh liệt đột nhiên xuất hiện. Cả đám quay lại, đập vào mắt là một con Khổng Tước Hỏa Diễm cực lớn.
"Khổng Tước Linh...không là Thánh Hỏa" một tên sợ hãi quỵ xuống đất. Còn những tên khác cũng không khá gì hơn, mồ hôi đã ước đẩm thân thể.
"Phốc..." búng tay một cái, Khổng Tước Thánh Hỏa liền vυ"t tới, ngay lập tức tất cả đều thành một cây đuốc lửa.
"Giữ nhẫn trử vật của chúng lại" Vũ Trì nói một câu Khổng Tước Thánh Hỏa liền thu lại hỏa diễm, trách cho việc cháy hỏng luôn nhẫn trử vật.
Nhẹ nhàng thu không ít đồ vật đáng ra Vũ Trì phải rất vui vẻ, nhưng đột nhiên khuôn mặt của cậu lại trầm xuống.
"Bùm..."