Mộ Lâm đến biệt thự Đông Ân Vũ ở, đã là chuyện của ba tiếng sau
Nàng từ trên xe cầm nguyên liệu nấu ắn, có chút buồn bực đi vào cửa trước, lúc đầu Đông Ân Vũ đều cùng người khác thuê chung cư, là sao thoáng chốc đổi biệt thự ? Nhưng Mộ Lâm không muốn tìm hiểu, nàng đi đến cửa chuẩn bị bấm chuông, cửa đã mở ra, Đông Ân Vũ mặc đồ ở nhà mỉm cười với nàng, nụ cười ấm áp khiến Mộ Lâm cũng bất giác cười theo
Nhưng giây sau....
" Ân Vũ! Tay của chị!" Đặt hai túi nguyên liệu xuống, giọng nói nháy mắt rơi trên mặt đất, Mộ Lâm nhíu mày cầm lấy tay trái bị thương của Đông Ân Vũ, biểu lộ hết sức thống khổ, tựa như người bị thương chính là Mộ Lâm " Tại sao có thể như vậy? tay của chị bị gãy sao ? lúc nãy sao không nói với em, bị thương nặng như vậy mà..."
" Biết em sẽ như thế nên mới chưa nói" nàng sợ Mộ Lâm chạy nhanh, rất nguy hiểm
Mặc dù Đông Ân Vũ không phải là siêu sao điện ảnh, nhưng bị người khác coi trọng che chở đúng là một chuyện đắc ý
" Không sao đâu, vết thương đã đỡ bảy tám phần rồi, vào nhà trước đi, đừng cứ đứng ngoài cửa" Nàng cầm nguyên liệu nấu ăn đặt trên đất, dẫn Mộ Lâm đi vào. Trong phòng đèn chiếu màu sắc ấm áp, giống như nhà của Mộ Lâm, cho nên Đông Ân Vũ khá hài lòng.
Đông Ân Vũ đặt hai túi thức ăn xuống, quay đầu phát hiện Mộ Lâm còn nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của nàng, không khỏi làm nàng bất đắc dĩ cười.
" Em cứ nhìn chằm chằm như vậy nó cũng không hết nhanh được đâu, chỉ là bị gãy xương, bác sĩ nói chỉ cần một tháng liền có thể gỡ bột ra được rồi" Nàng mơn trớn mái tóc dài mềm mại của Mộ Lâm, màu tóc màu nâu phi thường dịu mát, tản ra mùi thơm ngọt đặc hữu của nữ nhân, để Đông Ân Vũ rất hoài niệm
" Em sẽ ở đây chiếu cố cho Ân Vũ khi nào khỏi hẳn mới thôi" Đột nhiên, Mộ Lâm mạnh mẽ đưa ra tuyên ngôn
Đông Ân Vũ sững sờ, cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn vào cặp mắt màu nâu nhạt kiên định như vậy, Đông Ân Vũ biết Mộ Lâm nghiêm túc
" Không cần a, kỳ thực cũng không có gì, không cần chăm sóc đâu, sinh hoạt có thể tự lo được mà" Mặc dù rất mê người, nhưng Đông Ân Vũ vẫn cự tuyệt, nàng đi làm ở tập đoàn Hải Tiều, mặt ngoài là xí nghiệp bình thường, nhưng lại xử lý công việc buôn bán hàng chợ đen, lại nói Hoắc Ngải cũng sẽ đến
Không ngờ Mộ Lâm lần này dị thường kiên trì, nàng nắm chặt tay phải Đông Ân Vũ nói: " Em có thể chăm sóc chị, em biết làm việc nhà, cũng sẽ giúp đỡ xử lý cánh tay bị thương, những chuyện không tiện làm đúng không ? Cho nên để em đến giúp chị, sẽ không làm phiền chị đâu"
Lời nói chân thành tha thiết, để Đông Ân Vũ bắt đầu dao động, lại thêm Mộ Lâm nhu tình tấn công
" Vẫn là... Ân Vũ có chuyện lo lắng sao? Bạn gái hay là bạn trai..."
" Chị biết rồi" Đông Ân Vũ cắt ngang lời nói của Mộ Lâm, nàng không có bạn gái càng không có bạn trai, Mộ Lâm đối xử với nàng tốt, nàng khiêm tốn tiếp nhận " Sau này làm phiền em chiếu cố, tiền đồ ăn và những thứ khác chị sẽ gửi em, nếu không muốn làm cơm thì mua về cũng được" Nàng nghĩ không làm Mộ Lâm vất vả quá.
" Ừm !" Mộ Lâm ra sức gật đầu, buông tay ra lập tức đi vào nhà bếp
Đông Ân Vũ an vị ngồi một bên nhìn xem, Mộ Lâm mặc tạp dề tựa như tiểu thê tử, thủ pháp xử lý của nàng thành thục, bình thường đều là mình nấu cơm, nhìn nàng thái thịt nấu canh, thử vị mỗi một động tác đều khiến Đông Ân Vũ trong lòng an tâm. Dường như thân phận nội ứng chỉ là cơn mộng, nàng bây giờ mới thực sự sống
Mộ Lâm thay nàng nấu canh rau củ, hương vị giống như lúc nàng cảm mạo, Mộ Lâm nấu y hệt như vậy
Nông thuần, thơm ngọt
Hai người bọn họ dùng cơm xong, Đông Ân Vũ giống như đại lão gia ngồi trên sofa phòng khách xem tivi, bởi vì tay nàng bị thương nên không thể rửa chén, tự nhiên Mộ Lâm sẽ làm thay. Nàng bấm chuyển qua mấy kênh, thực tế nhàm chán cực độ, chỉ có thể xem phim đã chiếu mấy trăm lần gϊếŧ thời gian, chờ Mộ Lâm rửa xong chén dĩa đi đến, Đông Ân Vũ mới hồi phục tinh thần.
Nàng để Mộ Lâm ngồi bên cạnh, lúc này Mộ Lâm mới chú ý đến tài liệu để trên bàn
" Ân Vũ nghiên cứu đồ cổ hả?" Nàng nhìn số liệu đồ giám cùng chữ viết, tùy ý hỏi
Đông Ân Vũ cũng không nóng nảy, nàng yếu ớt gật đầu " Không có, là công việc thôi, cho nên mới tìm hiểu"
Mộ Lâm dời ánh mắt nhìn Đông Ân Vũ, đôi môi nàng khẽ mở, muốn hỏi lại thôi.
Hai người chìm vào im lặng, tiếng TV vang lên chói tai, âm thanh hỗn độn quanh quẩn trong phòng có vẻ hơi quỷ dị
" Ân Vũ đang làm việc gì vậy?" Mộ Lâm hỏi nhẹ, nàng biết Đông Ân Vũ không thích nàng hỏi chuyện riêng, thế nhưng nàng hiếu kỳ, nàng muốn hiểu rõ Đông Ân Vũ hơn, muốn biết công việc của nàng, hoàn cảnh cũng như bằng hữu của nàng
" Kiểu như nhân viên bán hàng" Xưa nay chư thấy, Đông Ân Vũ cũng không trốn tránh, nàng thản nhiên nói với Mộ Lâm.
" Tiêu thụ đồ cổ hả?" Mộ Lâm hiển nhiên bị hù đến sửng sốt
Đông Ân Vũ cười khẽ vài tiếng " Công ty tư nhân, bán tùm lum mặt hàng hết" Nàng nhún vai, cầm điều khiển bấm lung tung chuyển kênh. Ánh mắt Mộ Lâm không thể nói là hoài nghi, nhưng Đông Ân Vũ bị nàng nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt, mặc dù nàng quen nói dối, nhưng nàng không muốn gạt Mộ Lâm, cho nên phần lớn đều chọn lựa né tránh vấn đề, thế nhưng né tránh lại khiến Mộ Lâm có cảm giác như nàng xa lánh
Lưỡng nan
Đông Ân Vũ tắt tv, có chút bực bội đứng lên, Mộ Lâm lập tức giữ chặt vạt áo nàng
" Đi đâu vậy ?" Nàng chớp đôi mắt to tròn, có chút vô tội.
" Chị muốn đi tắm" lúc đầu muốn dùng danh nghĩa đi tắm để đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng Mộ Lâm lại đứng lên
" Em giúp chị" nàng so với Đông Ân Vũ vào nhà tắm sớm hơn một bước, không lâu sau truyền đến âm thanh nước chảy
Thật đúng là ân cần...
Chỉ sợ mời người tới chơi lại để Mộ Lâm chu đáo chiếu cố như vậy, bỗng nhiên Đông Ân Vũ lại có cảm giác tội lỗi
Nàng vô lực ngồi trên ghế sofa, cảm thấy mình đồng ý quá vội vàng, có lẽ nàng nên nói chuyện với Mộ Lâm, để nàng chiếu cố mấy ngày cũng tốt, không cần đợi tay trái nàng khỏi hẳn. Nửa ngày, Mộ Lâm từ phòng tắm thò đầu ra, nói nước đã chuẩn bị xong, muốn nàng mau vào tắm, nhưng sau khi Đông Ân Vũ đứng ở phòng tắm, Mộ Lâm lại không rời đi, giống như là người hầu đứng bên cạnh nàng.
" Chị muốn tắm, em không đi ra sao ?" Cũng không biết có phải phòng tắm quá nóng hay không, để nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô
Hơi nóng mông lung lượn lờ, khuôn mặt Mộ Lâm có chút hư ảo, hai gò má nàng đỏ lên nắm chặt vạt áo, không trả lời, cũng không có hành động gì.
Đông Ân Vũ cùng nàng giằn co, hai người nhìn nhau mấy phút đồng hồ
" Tay của chị bị thương" Mộ Lâm cúi đầu, đỡ tay trái Đông Ân Vũ " Không tiện dính nước, cho nên em giúp chị"
... Giúp chị
Đông Ân Vũ nheo mắt, tựa hồ minh bạch tiểu tâm tư của Mộ Lâm, nàng bất động thanh sắc một tay cởi cúc áo, tốc độ tựa như đang quay chậm, một cái, hai cái, trong lúc Đông Ân Vũ tinh tế quan sát phản ứng của Mộ Lâm, đôi mắt màu nâu nhạt kia nhìn chằm chằm ngón tay của nàng, chỉ cần tay hướng bên phải, tròng mắt lập tức theo phải, bên trái, ánh mắt liền hướng bên trái, giống như là chó con....
" Nếu như em thấy ngột ngạt thì ra ngoài trước đi, chị tự tắm cũng không sao đâu" Nàng nhìn Mộ Lâm mặt muốn đỏ chín, vội vàng nhắc nhở một câu, miễn cho nàng chờ lát nữa lại ngất đi, để Đông Ân Vũ phải chiếu cố nàng
" Ừm" Mộ Lâm trả lời, nhưng hai chân vẫn dính chặt tại chổ
Đông Ân Vũ cởi bỏ áo ngoài, sau đó cởϊ áσ ngực, trực tiếp cởi ra dáng người trần trụi mỹ lệ, cũng mặc kệ ánh mắt Mộ Lâm có bao nhiêu di chuyển, nàng sau đó cởi bỏ quần dài, cùng qυầи ɭóŧ lui xuống đầu gối, ném vào trong rổ quần áo, quá trình có bao nhiêu tự nhiên, liền có bấy nhiêu tự nhiên, dường như không xem Mộ Lâm tồn tại trong phòng đang nhìn.
Nàng đi đến vòi hoa sen, giọt nước ấm áp xối lên đùi, lúc này cánh tay mảnh khảnh của Mộ Lâm mới từ sau tiến đến, tiếp nhận vòi hoa sen trên tay Đông Ân Vũ " Cẩn thận tay của chị" Nàng để tay trái của Đông Ân Vũ tránh xa nước, sau đó lấy khăn mặt thay nàng bọc lại phần thạch cao, lúc này mới dùng nước tắm thân thể nàng
Nước ấm áp chảy theo da thịt xuống dưới, ướt tóc cùng tầm mắt, Đông Ân Vũ lau nước trên mặt, Mộ Lâm liền đem nước tắt đi. Nàng ra hiệu cho Đông Ân Vũ ngồi vào phòng tắm, mình nhanh chóng cầm chai sữa tắm đổ lên lòng bàn tay, nhìn ánh mắt cùng động tác nàng chuyên chú, đều để cho lòng Đông Ân Vũ có chút nhột nhạt, nàng là Mộ Lâm là bằng hữu, nhưng hiện giờ hình như có bước tiến mới, bồi hồi ở ranh giới nguy hiểm, để nàng có chút hưng phấn lẫn lo lắng
... Đây xem như là tốt hay xấu ?
Nàng nhết môi nhìn chằm chằm Mộ Lâm, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ, đầu ngón tay mảnh khảnh dính sữa tắm màu hồng nhạt, rất cẩn thận xoa lên ngực Đông Ân Vũ, bồi hồi gần xương quai xan, lòng bàn tay nàng có chút dùng lực, hai tay nàng trượt thuận theo sữa tắm du tẩu trên thân Đông Ân Vũ, da thịt màu mật bởi vì nóng mà phiếm hồng, để Mộ Lâm có chút xuất thần.
Hai ngón núi co dãn sung mãn để nàng không cách này dùng một tay nắm giữ, không dám dùng sức đυ.ng vào, Mộ Lâm tựa như là đang vuốt ve đồ vật dễ bể nên thận trọng và chuyên chú. Vốn chỉ là giúp tắm rửa, lần này có biến chất, nàng không có phát hiện mình đã đi lệch hướng, ngón tay linh xảo cứ bồi hồi ở trên ngực mềm mại, nhìn anh hạt có chút nhô lên, không tự chủ mà nhào nặn che khuất
" Ngô..." Đông Ân Vũ hô nhỏ một tiếng, mang theo xúc cảm đau đớn để nàng hít một hơi.
Con người ai cũng có du͙© vọиɠ, nàng đương nhiên cũng có, trước mặt nàng là một cô gái đáng yêu, quan tâm ôn nhu đó chính là du͙© vọиɠ lớn nhất của nàng
Muốn bị chạm vào, bị yêu thương, bị hôn cùng làʍ t̠ìиɦ...
Nhưng là.. có thể không ?
Đông Ân Vũ rủ mắt, khóe miệng cười khổ, đại khái là không được đúng không? dụ dỗ nữ nhân đơn thuần là một loại tội ác, nếu như phát triển từ tình bạn, Mộ Lâm và nàng sẽ là loại quan hệ nào ? Thế là Đông Ân Vũ giữ chặt tay Mộ Lâm đang " bôi lên", đẩy nàng về đằng sau nửa bước
Mộ Lâm đột nhiên sững sờ, giống như là từ trong mộng tỉnh lại, mắt to như pha lê phản chiếu sương mù, tròng mắt trong suốt thẳng tắp nhìn chăm chú Đông Ân Vũ.
" Em đang giúp chị tắm hay là đang sờ ngực chị hả?" Đông Ân Vũ làm cho giọng nói mình như đang trêu chọc, nàng muốn Mộ Lâm đi ra ngoài trước, mình tự rửa nước là được. Nhưng Mộ Lâm đêm nay không có nghe lời, nàng lấy lại tinh thần, thế nhưng không có rời phòng tắm, ngược lại còn tiến thêm một bước.
Mộ Lâm đứng, so với Đông Ân Vũ ngồi cao hơn nhiều
Trên người nàng mùi nước hoa ngọt ngào tựa hồ càng thêm nồng đậm, cơ hồ muốn át cả mùi sửa tắm thơm ngát, Đông Ân Vũ ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt trầm ổn không lộ ra chút nào thiếu quy củ, nàng đang nhìn, nhìn Mộ Lâm muốn làm cái gì, muốn biết cảm giác Mộ Lâm đối với nàng. Kỳ thật từ rất sớm nàng liền biết Mộ Lâm đối với nàng không phải chỉ là tình bạn bè đơn thuần, nhưng nàng không nói, Mộ Lâm cũng không hỏi, tựa như đang giằng co, tới lui xem ai tấn công trước.
Mộ Lâm không có nói chuyện, nàng chuyên chú nhắm mắt lại, bưng lấy mặt Đông Ân Vũ chậm rãi hôn
... Đêm nay, ai thắng ai thua ?