Chương 046: Hiện tại độc thân

... Là bằng hữu của cô đoạt hàng của tôi?

Đông Ân Vũ toàn thân run lên, nhờ Hoắc Ngải nhắc nhở, nàng tựa hồ đến bây giờ chưa bao giờ hoài nghi hành động của Ngô Đường. Đúng đấy, nếu như hàng của Hán ca cùng Tề ca thì làm sao bị người ta cướp được ? Bắc khu ngoại trừ Ngô Đường, những băng nhóm khác đều không chịu nổi một kích, người cùng băng nhóm bọn họ sẽ không đối nghịch, nhưng tập đoàn Hải Tiều có lẽ có kinh doanh thêm hàng chợ đen, nhưng bề ngoài vẫn treo bản làm ăn đàng hoàng

Chẳng lẽ Hán ca và Tề ca ngang ngược đến như vậy ?

" Tôi có thể hiểu được làm lâu với quân ăn cướp sẽ đánh mất đi lý tín giao thương bình thường" Hoắc Ngải không truy cứu sự tình phát sinh trong quá khứ, nàng đem tư liệu trên bàn đẩy về phía Đông Ân Vũ, mang theo giọng nói trầm khàn đặc thù mê người " Bằng hữu của cô hết lần này đến lần khác động đến hàng của Hải Tiều, xem ra rất muốn cùng làm ăn với chúng tôi, cho nên lần này tôi muốn để cô đi thương lượng cùng bọn hắn, hai tháng sau trùng hợp có một buổi đấu giá, tôi không ngại đem đồ cổ lấy từ trên tay bọn hắn đi đấu giá"

Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối duy trì trấn định cùng thanh tỉnh, hiện tại nàng biết Hán ca cùng Tề ca mạo phạm đến thế lực khác trong Bắc khu, nhưng tập đoàn Hải Tiều cũng không phản kích, mà lấy nhu thắng cương muốn cùng bọn hắn hợp tác. Vừa đúng lúc, nếu dùng thân phận thương nhân liên lạc, nói không chừng nàng có thể tiếp xúc với cấp cao của Ngô Đường.

" Chuyện này không vội, tháng này cô nên dành thời gian dưỡng thương cho lành, chờ cô khỏe lại chúng ta lại thảo luận lần nữa" Hoắc Ngải cầm lấy bao da đứng lên, nàng để Đông Ân Vũ tháng này đừng chạy lung tung, nơi này vắng vẻ, nàng cũng không có thuê vệ sỉ hay là bảo vệ trông coi nàng, nếu người Ngô Đường tìm tới cửa thì tự gánh lấy hậu quả

Đông Ân Vũ đương nhiên không phải kẻ ngu, sẽ không ở thời điểm căng thẳng mà chọc người của Ngô Đường

Nàng tiễn Hoắc Ngải ra ngoài, nhìn nàng chuẩn bị mở cửa xe, Đông Ân Vũ không nhịn được gọi một tiếng

" Cô tin tôi sao? Dưới ánh tà dương, toàn thân Hoắc Ngải bao phủ ánh sáng màu kim dương, mái tóc dài của nàng bị gió thổi đong đưa, ánh mắt ôn nhu nghiêm túc lại gò bó, âu phục thẳng tắp trên người nàng đặc biệt ưu nhã, nàng có lẽ không lãnh liệt như Triệu Hàn, sát khí của La Dạ, càng không tùy tiện như Vĩnh Lạc, Hoắc Ngải là một nữ nhân thú vị, nụ cười nàng vừa vặn, vẻn vẹn nằm trong phạm vi lễ phép, nàng nói chuyện có trật tự, nhưng ẩn hàm ý vị không cho phép người phản kháng, chú trọng hiệu suất, quyết sách nhanh gọn, khôn khéo lại tài giỏi, là nữ cường nhân hiện đại văn minh

... Nhưng có thể tin tưởng nàng không ?

Hoặc nói, nàng tin tưởng Đông Ân Vũ sao ?

Trải qua nhiều chuyện, nàng đã bị tổn thương đôi lần, từ cõi chết trở về lại tham dự một trò chơi khác, hiện tại muốn thử lần nữa

Trời chiều phủ xuống, hai mắt Hoắc Ngải so với mực còn đen láy hơn, nàng hoàn toàn thua cuộc tìm tòi tâm tư của nữ nhân này, tựa như nữ nhân trong tranh, mang theo khí chất cổ đại, đứng trước mặt Đông Ân Vũ, đẹp đến mức khiến nàng hoài nghi có phải là hiện thực, hay là sau khi nàng bị đυ.ng xe hôn mê, tất cả những chuyện này đều là nàng hư cấu ra ?

" Không có cái gì là tin hay không" Hoắc Ngải mở miệng liền cắt ngang suy nghĩ lung tung của Đông Ân Vũ, đầu ngón tay trượt dọc theo cửa sổ xe, đôi mắt đen như mực không phản chiếu bất cứ hình ảnh nào " Nếu như cô thất bại, tôi liền đá cô ra khỏi tập đoàn Hải Tiều, đến lúc đó cô chỉ còn một con đường chết, nhưng nếu cô thành công, cô liền có thể sống lâu một chút, chỉ thế thôi"

... Sống hay chết , đều nhìn vào biểu hiện của Đông Ân Vũ.

Hoắc Ngải nguyện ý cứu nàng, là nể tình nàng còn có một chút giá trị, nếu sau này ngay cả giá trị cũng không còn, vậy thì thông báo trò chơi kết thúc.

Tốt, đơn giản cũng tốt

Đông Ân Vũ đưa mắt nhìn Hoắc Ngải rời đi, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng đem y phục Hoắc Ngải mua cho nàng treo vào tủ, tất cả đều là áo sơ mi, còn có mấy bộ âu phục nữ tính thanh lịch, đều là dành cho công việc, còn đồ mặc ở nhà thì thoải mái, tựa hồ Shirley giúp nàng chọn lựa, có hoa xinh có thanh lịch, chất lượng đều không tệ, gia nhập tập đoàn Hải Tiều, phúc lợi coi như không tệ

Sắp xếp xong đồ vật trong nhà, nàng ngồi xuống sofa phòng khách, lúc này mới lấy điện thoại Hoắc Ngải cho nàng

Lần trước nàng đã ném cái kia trên núi, lần này Hoắc Ngải lại mua cho nàng số mới, trong danh bạ chỉ có số điện thoại của Hoắc Ngải, để Đông Ân Vũ nhịn không được cười yếu ớt, có cảm giác như bạn trai mua điện thoại cho bạn gái, chỉ lưu duy nhất số của mình, rất ngọt ngào, nhưng nàng mau chóng định thần, lắc đầu để mình đừng nghĩ xa xôi

Nàng lấy ra dan thϊếp tập đoàn Hải Tiều, nhập số điện thoại công ty, cùng số điện thoại của Shirley, hiện tại mấy cái này đều là những số điện thoại cứu mạng

Đông Ân Vũ nhàm chán nhìn số điện thoại trong danh bạ, điện thoại phát ra tiếng tất tất đinh đinh, không quy luật, cùng nhanh nhanh chậm chậm...

Nàng do dự, do dự có nên gọi điện hay không...

Gọi Mộ Lâm...

Lần cuối cùng gặp mặt là khi nào nhỉ ? Đông Ân Vũ nằm trên ghế sofa đen nhánh trong phòng khách, nàng tựa hồ nhớ khoảng mấy tháng trước, khi đó nàng đưa Mộ Lâm về nhà La Dạ, để dạy nàng cách hôn, đúng đấy, các nàng hôn, Đông Ân Vũ nhấp nhẹ môi, đến bây giờ nàng còn nhớ kia cảm giác đó, tự vị ngọt ngào, mùi nước hoa của cô gái nhỏ, còn cảm thấy quẩn quanh đâu đây

Mộ Lâm, là quan hệ duy nhất không liên quan đến lợi ích, là nữ nhân sẽ không truy sát nàng

Nhưng Đông Ân Vũ có chút do dự, có lẽ nàng nên ngừng liên lạc với Mộ Lâm hay không ? Giữa các nàng có lẽ là bạn bè, nhưng nàng hiện tại thân phận giả, nàng chưa quên lúc trước khẩn trương chạy khỏi nhà máy cũ, cũng chưa đôi mắt Tề ca khi chết không nhắm lại được, công việc của nàng nguy hiểm như thế, có thể làm liên lụy Mộ Lâm hay không ?

Cầm di động nắm lại buông, cầm lên đặt xuống

Cuối cùng nàng ở tình trạng không ý thức, bấm gọi dãy số quen thuộc.

"Alo, xin chào" Tiếng nói thanh thanh nhu nhu truyền đến, là âm thanh xinh đẹp làm Đông Ân Vũ nghe hoài không chán, giống như tiếng trời để nàng tự giác buông lỏng. Đông Ân Vũ nhết môi không dám mở miệng, là nàng gọi điện, nhưng Mộ Lâm không biết số, nếu như nàng mở miệng, Mộ Lâm tuyệt đối sẽ bị bối rối

..... Như thế này có phải là tự tư quá rồi không ?

Đông Ân Vũ cười khổ, nội ứng là cô độc, nàng rất rõ

Đang lúc nàng chuẩn bị cúp điện thoại, Mộ Lâm chợt mở miệng, dùng thanh âm cực kỳ không xác định hỏi: "... Ân Vũ?"

Đông Ân Vũ sững sờ, dừng lại hành động cúp điện thoại

"... là Ân Vũ sao ?" Mộ Lâm cẩn thận hỏi từng li từng tí, lại phi thường thành khẩn

" Đúng" Nàng thừa nhận, nàng tự tư muốn cùng Mộ Lâm nói chuyện, muốn tìm về ốc đảo của nàng " Chị là Đông Ân Vũ"

" Quả nhiên là Ân Vũ, so chị không nói, em còn tưởng gặp điện thoại quấy rối" Mộ Lâm giống như nhẹ nhàng thở ra, cầm điện thoại ôn nhu nói.

" Bởi vì chị rất do dự, bất quá không có việc gì, ngược lại em nhận ra chị, thật đúng khiến người ta kinh ngạc" nàng nghĩ Mộ Lâm không có số của nàng, thế mà còn có thể nhận ra nàng đúng là không dễ dàng, đối với số lạ, cũng là cần rất lớn dũng khí.

" Cái đó... bởi vì Ân Vũ sẽ gọi em... cho nên em đoán... có thể là chị ?" Mộ Lâm nhỏ giọng nói, để Đông Ân Vũ suýt chút nữa không thể nghe thấy. Mộ Lâm không có xã giao nhiều, dù cho nàng rất quan tâm ôn nhu, lại không kết bạn nhiều, nghe nàng nói như vậy, Đông Ân Vũ cảm động có chút đau lòng.

" Ân Vũ, có phải chị giận em không ?" Đột nhiên, Mộ Lâm lại hỏi một câu

Đông Ân Vũ nắm chặt điện thoại, cười nói :" Đồ ngốc, nói gì vậy ?" Làm làm sao giận Mộ Lâm cho được?

" Bởi vì em gọi điện thoại cùng nhắn tin cho chị thế nhưng không có nhận được trả lời... Cho nên em nghĩ có thể nào làm chị không vui, em không giỏi nắm bắt tâm lý người khác, nếu em có làm gì cho chị giận, chị nhất địn phải nói với em" Mộ Lâm nóng vội nói, để Đông Ân Vũ nhịn không được cười ra tiếng

Nàng có thể tưởng tượng bộ dáng Mộ Lâm hốt hoảng

" Chị chỉ là... hiện giờ đổi việc, cho nên đi công tác bề bộn mấy ngày, ngay cả điện thoại cũng làm mất, cho nên mới không nhận điện thoại của em", Đông Ân Vũ thuận miệng nói dối, thật thật giả giả không biết đâu mà lần, nàng đổi việc không sai, chỉ là tình tiết cụ thể thì không thể nói cho Mộ Lâm biết được.

" Em bây giờ có thể tìm chị không?" Mộ Lâm rất thẳng thắn hỏi Đông Ân Vũ, vài giây sau lại nói: " Em nhớ chổ chị ở, em có thể tự mình đến"

Không ngờ nàng lại làm Đông Ân Vũ hít một hơi, Mộ Lâm chỉ chung cư, tất nhiên là nhà của La Dạ.

Sao có thể!

" Không!" Nàng hốt hoảng, Mộ Lâm ở đầu dây bên kia lập tức im lặng, Đông Ân Vũ thu thập cảm xúc, hít chậm mấy hơi nói: " Không phải, chị đổi công việc cho nên cũng dọn nhà, hiện tại căn nhà chung cư kia là bạn cùng phòng trước của chị ở, cho nên em đi cũng không gặp được"

Để Mộ Lâm đi vào ổ sói sao? Quá nguy hiểm!

" Thật có lỗi, không có hỏi rõ liền tự tiện quyết định" Mộ Lâm nhu thuận xin lỗi, thanh âm mềm mềm để Đông Ân Vũ đau lòng.

Không phải là lỗi của Mộ Lâm.

" Không sao" Đông Ân Vũ gãi đầu, xấu hổ cười vài tiếng.

" Chị cũng đổi bạn cùng phòng rồi sao?" Mộ Lâm vô tâm một câu, có chút nhói trái tim Đông Ân Vũ.

... Đổi bạn cùng phòng.

Nàng đổi hai người bạn cùng phòng, đều cùng các nàng quan hệ không ít, biết rõ Mộ Lâm không có ý tứ khác, lại làm cho Đông Ân Vũ cảm thấy hành vi của mình không bị kiềm chế, nàng thông đồng hai nữ nhân, bồi hồi cùng các nàng, có lẽ vì quan hệ lợi ích, nhưng lâu ngày sinh tình cũng không phải là không có. Nàng gặp các nàng cũng là điều tốt, cũng nhận được sự hung ác của các nàng, hiện tại nàng rốt cuộc thoát khỏi Ngô Đường, thế nhưng phần nghiệt duyên này chém không đứt

" Chị hiện tại không có bạn cùng phòng, chỉ ở một mình" Đông Ân Vũ tận lực nói ra câu này một cách thuận miệng nhất, thế nhưng lúc nói nàng lại khó chịu, làm sao lại giống như muốn nói với Mộ Lâm kiểu như " Chị hiện tại độc thân"

" Em có thể đến thăm chị không?" Mộ Lâm trầm mặc nửa ngày, mới lễ phép hỏi

Đông Ân Vũ đè lại trái tim, bởi vì vừa rồi Mộ Lâm khiến nhịp tim nàng rối loạn không thôi, tựa như đang chờ mong cái gì...

Chờ mong nhìn thấy Mộ Lâm sao ?

" Ân Vũ, em có thể đến thăm chị không ?" Nàng hỏi một lần nữa

" Nhà chị hơi xa" Đông Ân Vũ giương mắt nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi

" Không sao" Mộ Lâm không ngại, coi như mười hai giờ đêm cũng không ngại

" Nhà chị không có đồ ăn để đãi" Đông Ân Vũ biết lấy cớ này là rất dở, nhưng nàng vẫn nói

" Không sao, trước khi đến em có thể ghé qua chổ mua đồ ăn khuya" Mộ Lâm quyết tâm muốn đến " Chị muốn ăn gì ?"

Mộ Lâm thế mà hỏi Đông Ân Vũ muốn ăn khuya cái gì, khiến nàng nhất thời hốc mắt phiếm hồng

Rất cảm động, Mộ Lâm ôn nhu quan tâm hỏi han khiến Đông Ân Vũ kém chút nữa rơi lệ

... Bao lâu không được người quan tâm rồi ?

" Ân Vũ?" Thật lâu không được đáp lại, Mộ Lâm nghi ngờ lên tiếng gọi

Nửa ngày, Đông Ân Vũ mới dùng giọng mũi nhàn nhạt nói: " Chị muốn ăn canh rau quả em nấu"