Chương 004: Triệu Hàn gia giáo

Ở Tinh Toản, kiều nữ bị khách mang đi thể hiện có rất năng lực.

Nhưng Đông Ân Vũ bị mang đi là vì "" lấy công chuộc tội " hơn nữa còn bị phụ nữ mang đi.

Càng nàng đi vào khách sạn kế bên Tinh Toản, cùng là địa bàn của Ngô Đường nhưng quy mô so với Tinh Toản nhỏ hơn nhiều, mà phòng ốc cũng rất xa xưa. dù đã tu sửa nhưng bước vào trong cảm nhận được không khí cổ kính. Triệu lão sư kéo Đông Ân Vũ đến quầy tiếp tân. Nàng muốn phòng đôi, nữ tiếp tân nhìn hai người một chút, cầm thẻ phòng đưa ra, cũng không dám hỏi nhiều.

Các nàng vào trong phòng, nàng ta liền ngồi xuống giường, để mặc Đông Ân Vũ đứng trước mặt.

" Cởi đồ " Hai chữ bá đạo trực tiếp nói ra.

Đông Ân Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt nữ nhân, ngoài khí chất lạnh lẽo nàng không còn nhìn thấy bất kỳ tâm tư nào khác, nhưng Đông Ân Vũ, nàng ta không phải vì du͙© vọиɠ mà bắt nàng cởi đồ. Thế nhưng Đông Ân Vũ lại cảm thấy mình như là món hàng, đối phương hiện tại đang kiểm tra ưu khuyết điểm của sản phẩm, nàng nhìn đôi mắt người kia dao động, khẽ kéo khóa váy xuống, nhẹ nhàng cởi ra.

" Toàn bộ " Nàng đưa ngón trỏ kéo qυầи ɭóŧ Đông Ân Vũ xuống, ba! đánh một cái lên mông Đông Ân Vũ.

... đây là ám chỉ gì ?

Đông Ân Vũ nhết môi, từ xưa đến nay chưa từng có ai kéo qυầи ɭóŧ đánh nàng, bất quá người kia hành động xong, ánh mắt vẫn như cũ lạnh lẽo không tan băng. Đông Ân Vũ không do dự, hai người đều là nữ giới, nàng có gì đối phương có cái đó, cho nên nàng hào phóng cởi sạch sành sanh, giống như em bé mới ra đời đứng trước mặt người kia, tiếp nhận ánh mắt sắt bén gột rửa.

" Quỳ xuống " Người kia chỉ sàn nhà, bắt Đông Ân Vũ quỳ xuống trước giường.

Đông Ân Vũ ngước lên nhìn người kia ngồi trên giường, lúc này đối phương nhất đôi chân thon dài, đưa thẳng bàn chân mang giày cao gót đến trước mặt Đông Ân Vũ. mặt da đen bóng phản chiếu khuôn mặt nàng thành thục, đưa mũi giày cứng rắn không nhanh không chậm vuốt nhẹ gương mặt Đông Ân Vũ, ánh mắt nàng rất lạnh cư nhiên nhìn xuống đối phương, như một nữ vương không giận mà uy.

" Cởi giày " Nàng mỗi chữ mỗi câu chậm nhưng mạnh mẽ, ngữ khí mệnh lệnh không thể phản kháng

Đông Ân Vũ cúi đầu thay nàng cởi giày cao gót, nhưng giày vừa đặt xuống đất, người kia mang vớ đen cao lập tức đem mu bàn chân cọ cọ bên môi Đông Ân Vũ, như không cố ý đυ.ng vào. Ý tứ người kia rất rõ ràng, dù không lên tiếng. Đông Ân Vũ cũng biết rõ, người này ý chí chinh phục rất mạnh mẽ, cho nên nàng dựa vào ý tứ trong lòng người kia, bưng chân phải nàng hôn lấy hôn để

Hôn chân biểu thị sự sùng kính.

Nhưng Đông Ân Vũ không có lý do gì sùng kính người kia, cho nên nàng vừa hôn xong, tính thè lưỡi thăm dò, đầu lưỡi mềm mại liếʍ lấy bàn chân người kia, ánh mắt nàng nheo lại nhìn lên, đáy mắt trêu chọc lẫn nịnh nọt. Vớ đen bị nàng làm cho ướŧ áŧ, ngọn đèn vạt nhạt lấp lánh phản chiếu chút nước, Đông Ân Vũ không dừng lại, ngược lại còn di chuyển khắp bàn chân, êm ái hôn mũi chân, thậm chí còn lớn mật mυ"ŧ thỏa thích.

Nàng không ngại, vì đây là điều người kia muốn.

Qua nửa ngày, cả gian phòng chỉ còn tiếng hôn hít lẫn tiếng thở, Đông Ân Vũ lần nữa nhìn về phía người kia, đối phương đột nhiên đá nàng ngã xuống đất, nguyên bản nàng đang ở tư thế quỳ, té ngửa ra sau , bày ra bộ dáng câu dẫn, hai chân mở rộng thành hình chữ M, Đông Ân Vũ đang muốn khép lại thì chân người kia trực tiếp ngăn lại.

Vớ đen ướŧ áŧ từ đầu gối nàng một đường trượt theo đùi, từ tốn chạm vào nơi mẫn cảm của Đông Ân Vũ.

Chậm chạp, tán tỉnh, câu dẫn, lớn mật....

" Ngô... ân... " Đông Ân Vũ mím môi phát ra âm thanh thỏa mãn, khóe miệng nàng có chút nhết lên như muốn kiềm chế vui vẻ.

Nàng không phản đối người kia làm thế, ngược lại càng mở rộng hai chân, người kia muốn " chơi ". thì nàng chiều

Ánh mắt người kia trước sau không đổi, khí chất của nàng vẫn rất lạnh lùng, đến mức Đông Ân Vũ không thể nhìn trộm chút tâm tư nào của nàng, thế nhưng động tác của người kia lại hoàn toàn nghiêm túc, mũi chân nàng cọ Đông Ân Vũ lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, sau đó thu lại toàn bộ thần sắc của Đông Ân Vũ vào trong mắt, tinh tế nhấm nháp.

Đông Ân Vũ không mảnh vải che thân, hai chân còn rộng mở để người kia tùy ý " chà đạp ". Nhiệt độ trong phòng ấm lên, nhưng tháng mười hai có chút rét lạnh, từng luồn gió thổi vào khiến Đông Ân Vũ run rẩy, thế nhưng người kia lại đang sưởi ấm cho nàng, vì thế nàng cứ lơ đễnh ngồi dưới đất, hai tay chống đỡ thân thể, môi đỏ khẽ mở có chút thở dốc.

Tiếng thở không lớn, ngực Đông Ân Vũ phập phồng, giống như đang mập mờ mời gọi.

Dù cho không nhìn lên, nàng cũng có thể từ lực đạo từ bàn chân người kia, cảm thụ được nàng không có chút xúc cảm nào.

Ngay lúc Đông Ân Vũ sắp đạt được cao triều, người kia nhanh chóng thu hồi bàn chân, khiến Đông Ân Vũ ngẩng đầu, gương mặt nàng phơn phớt hồng nhuận, ánh mắt mê ly, thần sắc có chút lười nhát nhưng không hề tức giận, chỉ là hơi bất mãn cùng quyến luyến không thôi.

" Vừa rồi rất thoải mái " nàng dùng thanh âm khàn khàn nói, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói thêm " Rất thích "

Đông Ân Vũ thích.

Nàng thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình cho người kia biết.

Lúc Đông Ân Vũ đưa tay muốn giải tỏa bản thân, người kia bỗng nhiên bắt lấy bàn tay không an phận, sau đó bẻ ngoặc ra sau lưng Đông Ân Vũ, tay kia kéo tóc nàng, quả thực muốn nàng ngửa mặt nhìn ngươi kia. Người kia từ giường quỳ một chân bên cạnh nàng, thân thể dính sát Đông Ân Vũ, hơi thở nóng rực phà bên tai nàng.

Nhu hòa, chậm rãi...

Từ bên tai sang cổ, từ cổ đến khóe môi.

Đông Ân Vũ bị kéo tóc đau nhức da đầu, thế nhưng nàng không lên tiếng, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ phía dưới bộ y phục kia hoàn toàn khác biệt khí chất lạnh lẽo khiến Đông Ân Vũ hơi run rẩy, nhưng kỳ thật chính là loại người trong nóng ngoài lạnh

" Ta là S " hơi thở người kia phả bên khóe môi, khiến Đông Ân Vũ cảm thấy nhột nhạt.

Nàng nheo hai mắt lười biếng, mang theo ý cười nịnh nọt nhìn thẳng người kia, sau đó chủ động ôm lấy lưng ngươi kia, trong nháy mắt môi đã in lên cánh môi người kia

Kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước, để khóe môi ngươi kia lưu lại dấu son môi đỏ tươi, nàng có thể ngửi thấy hương thơm cơ thể người kia.

Trong mùa đông, hoa mai mới nở rộ...

" Nếu như chị thích..." Đông Ân Vũ cơ hồ dán trên môi người kia, nỉ non nói " Em có thể làm M "

...

S cùng M gặp gỡ, đương nhiên khiến Đông Ân Vũ chịu không ít đau khổ, may mà người kia thấy nàng bắt đầu chật vật thì dừng lại, tha cho nàng một mạng.

Buổi sáng tỉnh lại, người kia đã không có ở trên giường, cả phòng giống như bị gió bão quét qua, đồ vật trong phòng cùng đồ dùng đều như bị gió lớn thổi bay, mà tối hôm qua náo loạn không nhỏ, đến nổi tiếp tân phải gọi điện thoại nói khách phòng bên cạnh than phiền âm thanh quá ồn.

Đông Ân Vũ leo xuống giường, nhìn vào gương đặt ở chân giường, thấy bộ dáng mình chật vật.

Mặt không sao, nhưng từ cổ xuống thì thảm rồi, nào là vết cắn, vết cào, còn bị xanh xanh tím tím giống như bị tra tấn lâu ngày, tay chân đều in hằn dấu dây trói, mông cũng bị đánh thành xanh tím. Trận này " lấy công chuộc tội" coi như thua thiệt thảm, nhắc nhở nàng sau này tuyệt đối đừng nên nhiều chuyện, miễn cho việc bị " mời " ra trận.

Nàng kéo thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm, vừa xuống giường, chân có chút run rẩy, bởi vì đêm qua bị người kia lật nàng qua lại, mọi tư thế có độ khó cao đều thử qua một lần, khiến Đông Ân Vũ lâu không tập Yoga, suýt nữa đã gãy xương. Nàng rửa mặt xong, mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, tất cả quần áo đều bị người kia xé rách, thành vải vụn nằm la liệt dưới đất, cho nên nàng chỉ có thể mặc áo choàng tắm đi lại trong phòng.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe chạy, Đông Ân Vũ nhìn ánh mắt chói mắt, tay cầm điện thoại xem giờ, phát hiện trong điện thoại lưu lại tên người nàng không biết.

Điện thoại di động của nàng là do cục an ninh giao cho, không có lưu lại gì, hôm qua nàng chỉ lưu 2 cái tên, một là má mì, một là số điện thoại gọi thức ăn, hiện tại lại có thêm một tên

Triệu Hàn.

Nàng trong lòng mặc niệm vài tiếng, sau đó cười nhạt.

Đây nhất định là tên của Triệu lão sư, nàng lưu lại số liền rời đi, thật tiêu sái.

Đông Ân Vũ cất điện thoại, mặc áo choàng tắm rời khỏi nhà nghỉ, may mắn Tinh Toản ở kế bên, cho nên nàng cũng không bị người đi đườn nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ nhiều. Khi nàng đi vào cửa kéo, liền thấy kiều nữ nhỏ tuổi nhất trong phòng hóa trang tối qua.

Nàng đang ngồi thoải mái trên ghế Sô pha đọc tạp chí, không phát hiện Đông Ân Vũ đến gần.

" Chào buổi sáng " Đông Ân Vũ giơ tay chào hỏi cô bé, đối phương sửng sốt nhìn nàng.

Nàng chần chừ nhìn Đông Ân Vũ hồi lâu mới nhỏ giọng nói: " Sớm vậy "

" Chị hôm qua rời đi vội vã, còn chưa biết tên em, có thể nói cho chị biết không ?" Đông Ân Vũ không có vội vã đi, mặc áo choàng tắm ngồi đối diện cô nàng, nàng cười thành thật, không mang dụng ý.

" Em tên là Tiểu Huệ " cô nàng nói tên xong như sực nhớ điều gì bèn hỏi " Tối qua chị cùng Triệu lão sư rời khỏi Tinh Toản hả ?" Tiểu Huệ hơi hồ nghi, việc tối qua truyền đi xôn xao.

Đông Ân Vũ nghe vậy, thản nhiên cười gật đầu " Đúng "

" Là thật! " nàng ngạc nhiên kinh hô

" Không có gì, chỉ là cùng Triệu lão sư tâm sự chút chuyện mà thôi " Đông Ân Vũ dò xét biểu cảm của Tiểu Huệ, cảm thấy tất cả kiều nữ ở Tinh Toản đều rất sợ Triệu Hàn, tựa như ngay cả tiểu thiếu gia cũng phải đứng giải thích, mà kiều nữ bên cạnh cũng gọi nàng một câu lão sư, ngay cả má mì cũng không dám đắc tội nàng.

" Mấy em cũng từng bị Triệu Lão sư mang đi sao ? " Đông Ân Vũ đùa giỡn hỏi một câu, bởi vì nàng là S, chơi rất điên cuồng.

" Không, em chưa từng thấy Triệu lão sư mang kiều nữ đi, chị là người đầu tiên "

Đông Ân Vũ nghe tiểu Huệ bảo nàng là người đầu tiên bị Triệu lão sư mang đi, không biết nên cười hay nên khóc.

" Chị thấy mấy em hình như rất sợ nàng phải không ? vì sao ?" Đông Ân Vũ hỏi nhẹ, nàng sợ Tiểu Huệ hoài nghi dụng ý của câu hỏi này.

Nàng muốn biết, địa vị Triệu Hàn ở đây.

" Đương nhiên là sợ rồi, Triệu lão sư rất dữ, ánh mắt nhìn người cực kỳ lạnh lùng, cũng không dám nói gì " Tiểu Huệ phồng má, trực tiếp trả lời Đông Ân Vũ, " Học sinh của Triệu lão sư đều là con của các đại ca ở Bắc khu, cho nên tụi em không dám đắc tội nàng, có đôi khi Triệu lão sư còn cùng các đại ca khác đến đây tiêu khiển, chị không biết mấy đại ca kia kính trọng Triệu lão sư thế nào đâu "

Hóa ra Triệu Hàn là cô giáo dạy kèm tại nhà sao ?

" Thì ra là thế, dù sao lão sư cũng rất có uy nghiêm, mấy đại ca mời lão sư dạy con nhỏ nên phải khách khí rồi " Đông Ân Vũ thuận miệng nói qua loa vài câu. Tiểu Huệ nghe vậy cũng đồng ý với nàng, còn nói mấy đại ca kia còn trước mặt kiều nữ, mời lão sư phải hảo hảo dạy dỗ con họ, làm cho mấy tiểu thiếu gia không biết để mặt mũi ở đâu.

" Triệu lão sư ở bắc khu dạy tại nhà, rất có danh vọng, người khác không dám dạy học trò, đều do lão sư dạy dỗ, mà mỗi học sinh đều bị dạy đến thuần phục cun cút " Tiểu Huệ huyên thuyên không ngừng vạch trần sự tình cho Đông Ân Vũ nghe, còn nói Triệu lão sư từng du học ở nước ngoài, là thành phần trí thức cao, dánh dấp lại đẹp, bao nhiêu đại ca đều bí mật theo đuổi, nhưng lão sư xưa này không hề đáp lại, cho nên mấy người đại ca kia chỉ dám giương mắt nhìn.

Có Đông Ân Vũ nghe nàng kể chuyện thị phi, đương nhiên nàng rất vui vẻ, cho đến khi má mì xuất hiện, nàng mới từ từ ung dung xuống lầu dưới

Đứng ở đầu cầu thang, nàng cầm điện thoại di động nhìn cái tên " Triệu Hàn " trong danh bạ, càng nghĩ càng thú vị.

Thế là nàng phát đi một tin nhắn, chỉ đánh hai chữ " Nhớ chị "