Chưa từng yêu đương qua.
Lời này làm Đông Ân Vũ sững sờ cả ngày, đối với nàng mà nói, yêu đương chính là bản năng, là loại trực giác nữ tính, muốn là lập tức tranh thủ, sau đó trăm phương ngàn kế đem đối phương giữ bên người. Đông Ân Vũ còn nhớ rõ, mối tình đầu của nàng là lúc nàng học lớp 5 tiểu học, lúc đó ca ca nhà đối diện ký túc xá rất ôn nhu với nàng, có bao nhiêu đồ chơi đều đem cho nàng, có đồ ăn gì cũng mang cho nàng ăn, có vấn đề khó khăn gì cũng đều giúp nàng giải quyết, lúc nàng bị mấy thằng con trai xấu ăn hϊếp, ca ca sẽ đứng ra bảo vệ nàng, lâu ngày sinh tình, nàng ngày ngày viết thư tình nhét vào cặp của ca ca, chờ mong ca ca có thể đáp lại tình yêu của nàng, nhưng rất tiếc, ca ca sớm đã có bạn gái thân thiết, hơn nữa còn có tới mấy người.
Học muội, muội muội nhà hàng xóm, muội muội quen trên mạng, muội muội ở chung ký túc xá với nàng...
Cho nên tư vị mối tình đầu đối với nàng là đắng chát, khiến nàng mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy buồn khổ
" Chị có thể dạy em không?" Mộ Lâm kéo kéo tay áo Đông Ân Vũ, để nàng hoàn hồn.
Dạy ?
Là chỉ cách yêu đương sao ?
" Kỳ thật chị cũng không chắc nữa, mấy chuyện này phải xem cảm giác, mà em lại không có đối tượng, rất khó chỉ dạy?" Đông Ân Vũ sờ đầu Mộ Lâm, để nàng đừng quá gấp gáp, những chuyện duyên phận thế này cũng giống như đạp cứt chó, muốn gặp cũng phải xem thiên ý thế nào.
Bất quá Mộ Lâm chợt cắn môi dưới, kéo tay áo Đông Ân Vũ không buông.
"Coi như là làm đối tượng luyện tập có được không?" Ngữ khí Mộ Lâm có chút ủy khuất, giống như nàng bị Đông Ân Vũ khi dễ
Đối tượng luyện tập ?
Nàng nghiêng đầu nhìn bên mặt Mộ Lâm, phát hiện nàng tựa hồ có để ý đến những chuyện này, nếu như nóng lòng muốn yêu đương như thế vì sao không đi tìm đối tượng mình yêu thích? lại hỏi một cái lão bà như nàng, muốn nàng trở thành đối tượng luyện tập thì cũng không có gì. Bất quá bộ dáng của Mộ Lâm lúc tức giận quả thật đáng yêu, ngay cả sinh khí cũng như tiểu động vật, khiến người khác muốn thương yêu.
" Ừ" Nàng không biết uống phải thuốc mê gì, liền mở miệng đồng ý
Mộ Lâm nghe Đông Ân Vũ đồng ý, lập tức vui vẻ quay đầu nhìn nàng, đôi mắt nâu nhạt tràn ngập niềm vui sướиɠ, khiến cả khuôn mặt nàng tỏa sáng, chung quanh giống như có ánh sáng chiếu vào, khiến Đông Ân Vũ phải nheo mắt lại mới có thể nhìn thẳng, nụ cười xán lạn như thế cũng khiến nàng vui lây, làm Đông Ân Vũ ngây ngốc cười
" Bất quá chỉ là đối tượng luyện tập, nếu như em có người muốn quen thì nhất định phải nói cho chị biết, sau đó cắt đứt mối quan hệ này ngay lập tức" Nàng không hy vọng sẽ khiến sau này bối rối, cho nên muốn cùng Mộ Lâm đưa ra ước pháp tam chương.
" Được" Nàng trả lời rất nhanh, khiến Đông Ân Vũ nghĩ nàng không nghe hết, vì cặp mắt kia từ đầu đến cuối đều nhìn nàng chằm chằm.
Thấy quá nghiêm túc khiến Đông Ân Vũ có chút xấu hổ....
" Chúng ta đã quen biết đến mức độ này, chị nghĩ giờ chúng ta bắt đầu bằng việc nắm tay có được không ? hay em muốn mình bắt đầu từ đầu trước?" Đông Ân Vũ muốn Mộ Lâm tự mình quyết định, dù sao chỉ cần chỉ dẫn Mộ Lâm là đủ rồi, loại tình huống này mỗi người biểu đạt thường không giống nhau, nhưng cụ thể vẫn là bước một bước hai bước ba, rồi đến bước cuối cùng.
Nắm tay, hôn, vuốt ve, lên giường
" Vậy thì nắm tay đi?" Mộ Lâm xấu hổ xòe tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Ân Vũ, tựa hồ có chút khẩn trương.
Cái này giống như bệnh truyền nhiễm, hại Đông Ân Vũ cũng khẩn trương theo.
Nàng rõ ràng tung hoành tình trường, lúc nào giống như bây giờ ngây thơ như vậy? ngay cả nắm tay mà tim cũng đập nhanh ?
Đông Ân Vũ nắm tay Mộ Lầm, giống như lúc nàng sinh bệnh, nắm lấy tay nàng vẫn như vậy thật muy4h ảo, mềm mềm nhu nhu, làn da cũng rất trơn mịn, mà trên người Mộ Lâm còn có một cổ hương vị, hít vào liền cảm thấy thư thái. Nữ hài ôn nhu sạch sẽ như vậy, đến nhờ nàng chỉ bảo chuyện yêu đương, thật có chút lãng phí, hắn là nên tìm một nam nhân, nói không chừng tình yêu nở hoa kết trái, nàng còn có thể làm phù dâu thì sao...
Ring... ring... ring...
Đông Ân Vũ bình tâm lại, phát hiện di động của mình kêu
" Thật ngại quá, chị nghe điện thoại chút" nàng nhìn vào màn hình thấy số điện thoại của Vĩnh Lạc, liền nói với Mộ Lâm.
Đông Ân Vũ ra khỏi quán cà phê, đứng dưới mái hiên nghe điện thoại.
" Em đi đâu thế?" Thanh âm Vĩnh Lạc truyền đến tựa hồ như mới làm xong việc nên rất mệt mỏi, tốc độ nói chuyện cũng chậm rì rì.
" Tôi hẹn bạn ra ngoài uống trà chiều, cô vừa về nhà hả?" Đông Ân Vũ nhíu mày, từ tối hôm qua Vĩnh Lạc không có về nhà, hiện tại ba giờ chiều nàng mới tan tầm, kiểu này không phải vất vả quá rồi sao ? thế nhưng nàng không tiện nhún tay vào công việc của Vĩnh Lạc, cho nên chỉ có thể ngày ngày hầm chút đồ bổ cho nàng.
" Ừm, em đang ở đâu ? tôi muốn gặp em" Vĩnh Lạc vừa nói chuyện điện thoại vừa đi xuống cầu thang, còn mở cửa xe
" Cô mới về nhà thì nghỉ ngơi chút đi, tụi tôi sẽ về liền" Đông Ân Vũ không muốn để nàng bôn ba
" Vậy bây giờ em về liền đi, tôi muốn gặp em" Vĩnh Lạc ngừng động tác, muốn Đông Ân Vũ lập tức trở về nhà
Đây là tác phong của nàng, tùy hứng và bá đạo.
" Cho tôi hai tiếng" Nàng không thể như thế mà ném Mộ Lâm đi, không thể mất lịch sự như vậy
" Không được, lâu nhất là hai mươi... không mười phút" Vĩnh Lạc trầm mặc mấy giây lại bổ sung " không được cò kè mặc cả.
Đông Ân Vũ do dự năm giây, liền gật đầu thỏa hiệp, từ khi hai người quen nhau đến nay, Vĩnh Lạc mặc dù tùy hứng nhưng cũng không giống như hôm nay bức thiết muốn tìm nàng, lại còn tối hôm qua không có trở về, Đông Ân Vũ có chút bận tâm, cho nên quyết định về nhà thăm một chút. Lúc nàng đi vào quán cà phê, chuông gió treo trên cánh cửa kêu đinh đinh giòn tan, Mộ Lâm lập tức nhỏe miệng cười nghênh đón nàng, khiến cho Đông Ân Vũ có chút xấu hổ.
" Thật xin lỗi, chị phải về rồi" Nàng cầm lấy túi xách bên cạnh ghế, rất xin lỗi nhìn Mộ Lâm nói.
Quả nhiên Mộ Lâm nghe nàng nói như vậy, nụ cười đang xán lạn dần thu hồi, lộ ra bộ dáng phi thường thất vọng, nhưng nàng không nói gì, qua mấy giây mới bậm môi biểu thị không sao, Đông Ân Vũ thấy thế, trong lòng khó chịu, thế nhưng nàng không thể mặc kệ Vĩnh Lạc.
" Thật xin lỗi, bởi vì bạn của chị có chút không khỏe, chị phải về xem nàng ấy thế nào" Đông Ân Vũ chọn giấu kín quan hệ giữa nàng và Vĩnh Lạc, bởi vì Vĩnh Lạc là người của Ngô Đường, nàng không nghĩ khiến Mộ Lâm dính vào phiền phức, cho nên mới nói Vĩnh Lạc chỉ là bạn
" Ừm, bạn chị có sao không ?" Mộ Lâm cũng cầm túi xách đứng dậy, quan tâm hỏi một câu.
Mộ Lâm là cô bé tốt, Đông Ân Vũ về sớm cũng không có phàn nàn.
" Còn có thể gọi điện thoại thì chắc không sao" Đông Ân Vũ cầm hóa đơn thanh toán để bày tỏ sự áy náy
Hai người rời quán cà phê, Mộ Lâm cũng không có rời đi mà kéo áo khoác Đông Ân Vũ
" Em đưa chị ra xe được không ?" Nàng mở tròn mắt nhìn Đông Ân Vũ, mong chờ lời chấp nhận của nàng.
Đông Ân Vũ cảm thấy có chút buồn cười, kỳ thực nàng không cần hỏi ý kiến của nàng, thái độ nhã nhặn như thế so với một mối quan hệ hẹn hò đều cho người ta cảm giác khách khí quá mức. Nhưng nàng biết Mộ Lâm chính là như vậy, đối với những chuyện này tương đối nhát gan, cái gì muốn đều hỏi qua Đông Ân Vũ mới dám làm.
" Ừm" nàng gật đầu, còn thuận thế nắm lấy tay Mộ Lâm.
các nàng nói xong, bắt đầu luyện tập yêu đương từ cái nắm tay.
Mộ Lâm nghe Đông Ân Vũ trả lời chắc chắn thì phi thương vui vẻ, nàng nắm tay có chút chặt, hai người sóng bước trên đường.
Buổi chiều ngày nghỉ, phố đi bộ biển người đông đúc, lúc các nàng đi trên đường, Mộ Lâm đều cúi đầu, Đông Ân Vũ có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của nàng, nhưng hai người nắm tay rất chặt, nàng cười khẽ, nữ hài tử nắm tay nhau cũng chẳng có gì cố kỵ, chỉ là Mộ Lâm đơn thuần quá, mới thấy xấu hổ, nhưng cùng lúc, nàng cảm thấy ngực thật ấm áp, không còn khoảng cách, muốn cùng nàng rút ngắn khoảng cách...
" Xe của chị ở phía trước, em không cần đưa nữa" Đông Ân Vũ đứng ở chổ rẽ để Mộ Lâm dừng lại.
Nàng sững sờ một chút, nhìn xe hơi của Đông Ân Vũ ở bên kia đường, bỗng nhiên có chút thất lạc.
" Được" Ngoài miệng nói thế nhưng tay vẫn nắm chặt.
Đông Ân Vũ cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của nàng, cảm thấy biểu hiện của Mộ Lâm quá mức đáng thương, làm sao lại giống như người bị ruồng bỏ như thế ?
Nàng bất đắc dĩ sờ đầu Mộ Lâm, mới buông tay nàng ra.
" Hôm nay thật xin lỗi" Đông Ân Vũ lấy chìa khóa từ túi xách, một lần nữa nói lời xin lỗi với Mộ Lâm.
" Không Sao, bởi vì bạn của chị... so với em vẫn cần chị hơn..."
So với em vẫn cần chị hơn
Câu nói này để trong lòng Đông Ân Vũ tính toán thiệt hơn
Mộ Lâm nắm lấy vạt áo, do dự thật lâu mới ngẩng đầu, nàng tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở lại bụng.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc dài màu nâu của nàng có chút óng ánh, đôi mắt nâu nhạt dâng lên chút tia nước, chợt nhìn giống như búp bê gốm của nước ngoài, tinh xảo và mỹ lệ, khiến Đông Ân Vũ càng si mê. Trong gió hòa quyện mùi nước hoa của nàng, mang theo thân thể ngọt ngào của tiểu nữ nhân, bao quanh Đông Ân Vũ, ôm ấp nàng.
" Lần sau em có thể hẹn chị không ?" Mộ Lâm do dự nửa ngày, rốt cuộc hỏi đến.
Nhưng Đông Ân Vũ cảm thấy lúc đầu không phải nàng hỏi câu này.
" Có thể, nhưng vì phải làm việc ca đêm, nên tốt nhất là hẹn vào buổi trưa hay buổi chiều đi" nàng không nói với Mộ Lâm rằng nàng làm quản lý quán rượu, chí nói làm ca đêm
" Vậy ngày nghỉ chị có rảnh không?" Tiếng nói của nàng rất mềm mại, nhẹ nhàng, bất cứ ai cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Đông Ân Vũ nhìn nàng, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đã hơn mười phút " Không nhất định"
Công việc của nàng không giống Mộ Lâm có thời gian cố định, lại nói có khi sau này Vĩnh Lạc còn kéo nàng đi thu tiền.
" Bất quá nếu em nghĩ đến muốn hẹn chị thì nên gửi tin nhắn báo trước một ngày, chị sẽ sắp xếp" Nàng cất điện thoại, lại sờ má nàng, kỳ thật chiều cao hai người tương đương, nhưng Mộ Lâm luôn cúi đầu, không có chút khí thế, cho nên Đông Ân Vũ thích an ủi nàng, luôn cảm thấy Mộ Lâm như một đứa trẻ.
" Được" nàng nhẹ gật đầu, Đông Ân Vũ mới xoay người rời đi.
Mộ Lâm không có đi, nàng nhìn Đông Ân Vũ lên xe, sau đó bật máy xe, lái xe quay đầu chạy thẳng về phía góc phố, nàng còn kéo cửa sổ xuống, vẫy tay tạm biệt Mộ Lâm, Mộ Lâm cũng lễ phép vẫy tay đáp lễ. Nhìn bóng xe rời xa, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất, kỳ thật nàng rất muốn giữ Đông Ân Vũ lại, nghĩ rất nhiều chuyện phím để nói với nàng, muốn biết cuộc sống của nàng, nhưng Đông Ân Vũ rất thần bí, luôn tránh né những chuyện này, khoảng cách khó hiểu làm Mộ Lâm có chút bối rối.
Nàng nắm chặt vạt áo, nhìn phương hướng Đông Ân Vũ rời đi.
Đôi mắt màu nâu nhạt dâng lên một niềm ưu thương, rốt cuộc Đông Ân Vũ là muốn đi đâu ?
Là ai, so với nàng còn cần Đông Ân Vũ hơn ?