Đông Ân Vũ, ba mươi tuổi, vô công rỗi nghề
Có lẽ vì muốn vào làm việc cho Ngô Đường mà nói như thế.
"" Sao ? Bao nhiêu tuổi rồi mà không có chổ ở ?" Má mì hơn bốn mươi mấy tuổi, mặc sườn xám xẻ cao đứng trước quầy hoài nghi cầm giấy chứng minh của Đông Ân Vũ, cô gái kia tư chất không tệ, ngũ quan đoan chính, mặc dù da hơi đen, tuổi tác lại cao, nhưng dáng người duy trì rất khá, dù cho ăn mặc thoải mái, cũng tản ra gợi cảm mị lực
Má mì quan sát Đông Ân Vũ tỉ mỉ, dù sao đây cũng là hộp đêm " Tinh Toản" lớn nhất bắc khu, ngoài ra còn là địa bàn của Ngô Đường, nếu như tùy tiện thu nhận nữ nhân không rõ lai lịch, nhất định phải chịu phạt.
" Con hôm trước bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà, tiền bạc cũng bị hắn cướp mất, hiện tại trong người không còn đồng nào, cũng không biết đi đâu, con nghe được cậu em bên ngoài bảo chổ này bao ăn ở, con có thể bắt đầu làm việc luôn không ? con có kinh nghiệm, từng phục vụ trong quán bar, không gây phiền toái cho cô đâu " Đông Ân Vũ vừa nói vừa kéo kéo tay má mì, thiếu chút nữa quỳ xuống van xin, muốn có một địa vị vững vàng, nàng trước tiên cần phải là một kẻ hèn nhát không có tôn nghiêm.
" Con đã từng làm ở quán rượu, nói nghe một chút đi"
" Văn hoa nhai, Tử Ái, Sơn Ca tràng tử " Đông Ân Vũ thành khẩn nói : " Nhưng con không thể trở lại làm việc, bạn trai cũ cũng làm ở Sơn Ca Tràng Tử, con đến đó chắc chắn sẽ bị hắn đánh, cô có lòng tốt cho con ở nhờ, vô luận có yêu cầu gì con đều đồng ý, cô xem tuổi con không còn nhỏ, tuyệt đối sẽ không kén chọn khách hàng "
Má mì chần chừ nửa ngày, nàng biết Tửu Ái, cũng nghe qua Sơn Ca, nhìn Đông Ân Vũ kể ra một chuyện không hề có chút nghi vấn nào/
" Được rồi, trước tiên ta giữ giấy chứng minh, nếu làm tốt ta sẽ trả lại cô, nếu cô to gan gây phiền toái, ta sẽ bắt cô đến gặp quản lý, nghe rõ chưa ? " Má mì đồng ý lưu lại Đông Ân Vũ, thế nhưng cũng cho nàng hiểu rõ, chổ này là hoạt động phi pháp, khách đến không phải là Đường đại ca, thì cũng là Xã đại ca, nếu như phục vụ không chu đáo, xác định sẽ bị đánh, cho nên muốn nàng phải biết trước, để sau này đừng bảo là không cảnh cáo trước.
" Con hiểu ! con hiểu ! " Đông Ân Vũ không ngừng gật đầu, rất cảm kích má mì đã giữ lại nàng.
" Ta cho cô ở tầng hầm, không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như cô không đồng ý thì đi bây giờ, đừng có sau này than phiền với ta ở không quen " Mặc dù Tinh Toản nổi tiếng là hộp đêm năm sau, nhiều gian phòng xa hoa, đãi với kiều nữ cũng không tệ, nhưng do Đông Ân Vũ tự mình đến cầu xin, má mì cũng không thể tùy tiện làm chủ có nên giữ cô gái này lại không, kết quả vẫn phải để đại ca quản lý quyết định.
" Không phiền! cô nói ở chổ nào thì ở chổ đó, cả nhà vệ sinh cũng ở được"
Má mì nghe câu này tự nhiên thư thái, kéo Đông Ân Vũ đi vào bên trong " Mấy ngày nay Bằng ca không đến kiểm tra, cô tranh thủ thời gian tạo quan hệ, nếu khách khứa yêu thích cô, thì Bằng Ca đương nhiên sẽ không đuổi cô đi, còn về phần làm sao khách ưa thích thì hẳn là cô phải rõ nhất"
Hai người đi dọc theo hành lang mờ tối, quẹo vào cửa nhỏ chính là phòng hóa trang. Bên trong rộng rãi, có hơn mười bàn trang điểm, mỗi bàn đều bày đồ trang điểm, xung quanh là tủ âm tường chứa rất nhiều áo khoác, cùng các loại quần áo khác nhau, lúc này vẫn còn sớm, những kiều nữ khác chưa đến làm, nên trong phòng chỉ có mình má mì và Đông Ân Vũ đứng.
" Mấy đồ dùng này cô cứ lựa mà dùng, bên kia có tất cả quần áo cần thiết, còn vấn đề gì thắc mắc không ?"
Nghe má mì tùy ý giới thiệu, Đông Ân Vũ mỉm cười lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn má mì rời đi.
Đợi cửa đóng lại, nụ cười trên môi Đông Ân Vũ lập tức vụt tắt.
Đôi mắt đen sáng suốt nhìn ngắm xung quanh, nàng nhàn nhã đi dạo vài vòng, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm xa nhất trong phòng, đây chính là hộp đêm xa hoa nhất Bắc Khu, cũng là mục tiêu nàng xuống tay trước, muốn trà trộn thành công vào hộp đêm, trước hết phải nắm giữ nhân mạch, may mắn vào được câu lạc bộ của thế lực mạnh nhất là Ngô Đường, chưa kể Tinh Toản còn là một trong những chi nhánh.
Nếu là chi nhánh, Ngô Đường huynh đệ tất nhiên sẽ đến đây tiêu khiển
Nếu như huynh đệ họ không cong, thì làm sao có thể kháng cự được nhu tình mị lực.
Đông Ân Vũ nhìn người trong gương, cười nhẹ hai tiếng, nàng thừa nhận nhan sắc của mình là một tội nghiệt, bức người vô cùng
... còn muốn bức bọn hắn đến cùng đường mạt lộ
Đông Ân Vũ thừa dịp các kiều nữ khác chưa đến, trang điểm một chút. Nàng đánh phấn rất dày, trang điểm cực kỳ khoa trương, đánh bờ môi đỏ tươi như máu cực kỳ chói mắt, nhưng lúc cười lên thì lại vô cùng mê người, nhưng cũng rất nguy hiểm, đối với nàng đây chính là một trong những việc trọng yếu. trang điểm là một loại tâm lý ám chỉ, nhắc nàng phải đeo mặt nạ, hóa trang thành một người con gái khác, nàng sẽ không phải dùng lập trường Đông Ân Vũ để suy nghĩ bước tiếp theo
Nàng hiện giờ là Đông Ân Vũ nhưng cũng không phải là Đông Ân Vũ.
Nếu như muốn tranh thủ cơ hội để thu hút quyến rũ cũng như lấy lòng đàn ông, thì nên lựa chọn trang phục gì ?
Nàng đi vòng quanh giá treo đồ hai vòng, sau đó lấy ra một bộ váy lễ phục bó sát màu vàng.
Đứng trước gương ngắm nhìn váy lễ phục thuê lên hai hàng kim cương như nước, kéo dài từ ngực đến xuống váy, đem thân hình hoàn mỹ của nàng phô bày ra hết, so với kiểu khoa trương thân thể thô tục, loại dụ hoặc khi ẩn khi hiện này càng khiến ánh mắt đàn ông không thể bỏ qua.
Da cổ màu vàng trùng với màu sắc áo càng thêm khin kít trơn mềm, phía sau lưng thiết kế lưng trần lộ ra da thịt tinh xảo mềm mại, mang theo nhiệt tình cùng như sự khıêυ khí©h, đủ khiến đàn ông phát điên, nàng tùy ý vén tóc dài, teang sức đơn giản gọn gàng , tản ra khí chất thành thục khêu gợi
Ngay lúc nàng vừa xịt xong nước hoa, thì cửa phòng hóa trang mở ra, ba cô gái vừa cười vừa nói tiến vào thấy nàng lập tức im lặng.
" Xin chào mọi người, chị tên là Đông Ân Vũ, hôm nay bắt đầu làm việc ở đây" nàng tiến đến mỉm cười đối với ba người cúi chào " Chị thật không ý tứ, có nhiều quy định nơi này chưa hiểu nhiều, nếu quấy rầy ba em mong sẽ thông cảm cho chị, nếu cần giúp đỡ gì, thì cứ thoải mái lên tiếng nhé "
Ba cô gái tuổi nhỏ, có người vẫn trông rất ngây thơ, lúc các nàng thấy mỹ nữ xa lạ đều không ai dám lên tiếng.
Những cô gái làm việc ở đây đều do Bằng ca giới thiệu, chưa từng thấy có người tùy tiện vào làm.
" Làm gì mà đứng chắn ở cửa vậy ?" Má mì ở ngoài cửa hô một tiếng, ba cô gái lập tức tránh ra.
" Má mì, chị ấy là ai ? Bằng ca không nói sẽ có người đến làm " cô gái còn nét ngây thơ chỉ Đông Ân Vũ hỏi đầy nghi hoặc.
" Má cho nàng đến làm thay Tiểu Lỵ " Má mì nhìn ba cô gái vài lượt, hai tay chống nạnh nói: " Mấy con không phục hả? Thiên Minh Gia sắp đến đây chơi, các con có khả năng tiếp rước không ?" Minh gia ở bắc khu nổi tiếng là nóng nảy, từ trước đến giờ đều do Tiểu Lỵ tiếp đãi, hai ngày trước bị xe đυ.ng, hiện giờ vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu theo dõi.
Đột nhiên thiếu người, má mì liền tự tiện chủ trương.
Kiều nữ Tinh Toản không thiếu, nhưng toàn tuổi còn rất nhỏ nên hay thiếu bình tĩnh, vừa đúng lúc Đông Ân Vũ có vẻ thích hợp, nên cứ thế mà dùng
" Không nói lời nào có nghĩa là không có ý kiến đúng không ?" Má mì nhìn các nàng lộ vẻ sợ hãi, biết được mấy em gái này đều không nguyện ý phục vụ.
Lúc này Đông Ân Vũ mới tiến lên nói : " Không cần gấp gáp, để con đi, quần áo con cũng đã thay xong "
Nàng vừa nói lời này, ba cô gái liền thở phào nhẹ nhõm, nói thật nếu má mì muốn các nàng đi tiếp Minh Gia, thì họ sẽ lập tức phản đối.
Má mì bất đắc dĩ nhết môi, mấy kiều nữ này ngày thường được Bằng ca sủng ái nên sinh tật, khách quá hung hăng không tiếp, khách quá già không tiếp, khách quá xấu cũng không tiếp, khiến má mì cả ngày đều muốn phát cáu, bất quá Đông Ân Vũ nhìn không hề tệ, trang điểm, lên đồ rất ra dáng.
" Con đi theo ta, Minh Gia đã ở trong phòng VIP chờ " Nàng ngoắc ngón tay về phía Đông Ân Vũ, dẫn nàng rời khỏi phòng hóa trang.
Tinh Toản có tổng cộng năm mươi tầng, mỗi tầng phòng khách không giống nhau, tầng càng cao thì thiết kế càng xa hoa, thể hiện địa vị càng cao. Hôm nay Minh Gia đến được dẫn lên tầng ba mươi, hắn đến hơi sớm, Tinh Toản vừa mở cửa chưa bao lâu, cho nên hành lang cùng đại sảnh tương đối vắng vẻ.
Má mì dẫn nàng đi vào thang máy, thảm đỏ khí phái trải dài , dẫn nàng đến phòng hạng nhất, lễ phép gõ cửa
" Mời vào " Bên trong truyền đến giọng người đàn ông trung niên, trầm ổn hơi khàn khàn.
" Minh Gia để ngày đợi lâu rồi " Má mì mở cửa chào hỏi, thuận tay kéo Đông Ân Vũ vào phòng.
Trong phòng ánh đèn nhu hòa, bày trí ba bộ sô pha lớn, chất lượng cao cấp, thiết kế trang nhã, trên tường còn treo hai bức tranh, âm nhạc êm dịu dập dìu trong phòng, nếu không bày rượu, nhìn qua tưởng là tiệc tối riêng tư.
Đông Ân Vũ bước vào phòng lập tức nhìn thấy thân ảnh Minh Gia, là một lão già hơn bảy mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, mặc âu phục màu sáng, lúc không nói chuyện gây cảm giác áp lực rất mạnh cho người đối diện, tuổi của hẳn dù lớn, nhưng ánh mắt không chút vẩn đυ.c, sắc bén nhìn Đông Ân Vũ cùng má mì.
" Minh gia, đây là kiều nữ mới tới, tôi mang nàng đến cho ngài hưởng dụng " Má mì đứng cạnh đẩy Đông Ân Vũ về phía trước
" Minh gia ngài khỏe chứ, em hôm nay vừa đến, gọi là Đông Ân Vũ " Nàng tự nhiên giới thiệu, đáng tiếc Minh Gia không quá quan tâm
" Gọi Tiểu Lỵ !" Hắn phất tay ra hiệu đuổi Đông Ân Vũ, muốn má mì mang Tiểu Lỵ đến.
Lời này nói ra khiến má mì cực kỳ khó xử, mụ không dám đắc tội Minh gia, thế nhưng Tiểu Lỵ bị xe đυ.ng không thể đến
" Minh gia, Tiểu Lỵ vài ngày trước bị xe đυ.ng còn nằm ở bệnh viện, thôi thì ngài cứ để người mới phụng bồi ngài trước, xem nàng là một tiểu Lỵ khác được không nào ?" Tận đáy lòng mụ hiểu rõ, dù cho Tiểu Lỵ kia sống sót xuất viện, nhưng đã bị thương đến độ như vậy cũng không thể nào quay lại tiếp khách được, cho nên dứt khoác để Đông Ân Vũ tiếp nhận vị trí của Tiểu Lỵ.
Không đợi má mì chỉ thị, Đông Ân Vũ tự giác ngồi bên cạnh Minh Gia, uống một ly rượu gửi lời chào đến hẳn.
Đông Ân Vũ một hơi uống cạn ly rượi xong, sảng khoái cử chỉ để Minh Gia không ý kiến gì thêm
" Ta hôm nay có mang cháu đến đây tiêu khiển " Giọng nói hắn khàn khàn có chút tang thương, chỉ về phía tiểu thiếu gia ngồi so pha đối diện, nháy mắt với má mì " cô tìm vài kiều nữ trẻ tuổi đến, phải xinh đẹp, đừng làm ta mất mặt !"
" Đương nhiên rồi, ta sẽ đi gọi vài kiều nữ trẻ trung đến cho tiểu thiếu gia chọn lựa " má mì nói xong vội vàng đi ra ngoài gọi người.
Đông Ân Vũ thay Minh gia rót chén rượu, nghiêng đầu nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh, hắn rất trẻ, mặc dù bận âu phục nhưng gương mặt ngây thơ vẫn còn vị thành niên, nàng mỉm cười rất nhạt, phát hiện tiểu thiếu gia cũng đang nhìn nàng, thế là lễ phép gật đầu.
" Chào ngài " nàng trầm giọng chào, tiểu thiếu gia lập tức quay về hướng khác.
Có thể là thẹn thùng, cũng có thể là không để vào mắt.