Ngày hôm đó, Đông Ân Vũ dọn dẹp lại nhà kho tìm được hành lý lấy từ nhà Trần thúc về, bên trong thùng giấy đã phủ một lớp bụi, bởi vì mấy tháng trước vội vàng thích ứng cuộc sống mới, nàng sớm đã quên còn có thùng đồ này. Đông Ân Vũ dịch chuyển mấy rương hành lý ra, dự định thừa dịp mọi người đều không có ở nhà hảo hảo sắp xếp lại một phen, nàng đem thùng giấy chuyển ra phòng khách, bên ngoài thùng ghi mấy chữ " Vật phẩm tư nhân "
Cái gọi là vật phẩm tư nhân cũng không có gì đặc biệt, Đông Ân Vũ lấy ra mấy quyển tư liệu bìa cứng, đều là hồ sơ cùng báo cáo học kỳ của nàng, còn có thiệp tuổi thơ cùng búp bê, đồ vật cổ xưa để nàng mỉm cười vui mừng, ở dưới đáy thùng là album ảnh,nụ cười của nàng dần biến mất
Đầu ngón tay run nhè nhẹ, cầm quyển album không có gì nặng nhưng lại khiến Đông Ân Vũ khẩn trương khó hiểu
Đây là hồi ức của phụ mẫu nàng
Chậm rãi mở ra từng trang album cũ kỹ, giấy đã ố vàng đập vào mắt nàng
Lúc trước nàng rất mâu thuẫn khi xem quyển album này, những ảnh chụp ngập tràn hồi ức để tâm lý nàng không được tập trung, có khi nàng sẽ oán hận phụ mẫu vì công việc mà rời khỏi nàng, cuối cùng biến mất hoàn toàn, đây không phải điều nàng muốn, nàng thà rằng mẫu thân chỉ là bà nội trợ, phụ thân là viên chức bình thường, coi như khổ cực cũng không sao, chỉ cần người một nhà ở chung đã là niềm hạnh phúc, nhưng mà ngay cả mơ ước giản đơn đó nàng cũng không có được.
Trong tấm ảnh, nữ sĩ mặc váy màu sáng khuôn mặt tương tự Đông Ân Vũ, ngồi trên ban công thưởng thức trà, nghiêng đầu cười đến phi thường ôn nhu, phía sau nữ sĩ là một nam nhân mặc tây trang, hình dáng tuấn lãng, gương mặt hơi có vẻ gầy gò nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến khí thế của hắn, nhưng một vệ sĩ kiên định bảo vệ lấy nữ sĩ cùng nữ nhi của hắn, đối diện bàn tròn chính là nữ hài tuổi chừng năm, mặc váy nghịch ngợm đứng trên ghế, tay trái cầm bánh mì nước mứt hoa quả, tay phải dính đầy mứt ô mai, gương mặt ngây thơ khiến người nhìn thấy đều sẽ cảm mến
Đây là mẫu thân và phụ thân của nàng
Hiện tại, nàng đã không còn cảm giác đau đớn, nội tâm trống rỗng đã được lấp đầy, để cho nàng có thể mỉm cười nhìn về quá khứ
Bởi vì, Đông Ân Vũ cuối cùng có thể nói về quá khứ một cách nhẹ nhàng nhất, nàng hiện tại đang sống vô cùng hạnh phúc.
Nàng đem ảnh chụp từ album rút ra, tìm cái khung hình thật đẹp l*иg vào, liền đặt bên cạnh hình ảnh gia đình chụp cùng Tiểu Thủy Mẫu.
Nàng phát hiện nụ cười Tiểu Thủy Mẫu giống như nàng ngày xưa, loại nụ cười đại khái là " vừa lòng thỏa ý "
Mấy người nhà của nàng sau khi về trông thấy ảnh chụp này cũng không có bình luận gì, cũng không ai truy vấn Đông Ân Vũ về sự tồn tại của tấm hình chụp xa xưa kia, nhưng thời gian trôi qua, nàng phát hiện ản chụp đặt ở cạnh tủ TV càng ngày càng nhiều. Thoạt đầu nàng trông thấy thiếu nữ chừng hơn mười tuổi mặc đồng phục quân đội, bộ dáng ngây ngô đứng ở trước cửa trường học nhấc tay chào, ôm sau lại là hình ảnh một nữ hài đang ở tiệc mừng, xung quanh là các trưởng bối, trong đó có một nữ sĩ cực giống Hà Tuyền, nữ hài mặc dù chưa đến mười lăm tuổi, nhưng nhìn đầu lông mày của nàng có thể nhìn ra nàng bình tĩnh và lanh lợi
Sau đó càng nhiều ảnh chụp quen thuộc, nữ hài nắm tay nữ nhân có bộ dáng như lão sư, nữ hài cười đến sáng sủa ngây thơ, cách mấy ngày nàng lại phát hiện một ảnh chụp được tùy tiện đặt bên cạnh, nữ hài không có nhìn ống kính, mà là nghiêm túc cầm khăn vải chăm chú lau mô hình súng ngắn, cùng một tấm hình ở dưới ánh nắng buổi chiều sáng lạn, nữ hài mỉn cười thật rộng ngồi trên đồng cỏ ăn cơm
Người nhà của nàng cho đến bây giờ chưa từng kể qua, dường như những khung hình này vốn đã được đặt ở đó, vô cùng bình thường
Vài ngày sau, Đông Ân Vũ còn buồn ngủ bước xuống lầu, liền trông thấy bài trí ở phòng khách có thay đổi lớn, khung hình nguyên bản đặt trên bàn TV đã biến mất, ngược lại bên cạnh giá sách lại xuất hiện một tủ kính, tất cả khung hình đều được đặt trật tự bên trong, trong đó hình gia đình chụp lúc sinh nhật Tiểu Thủy Mẫu được rửa khổ lớn, l*иg trong khung ảnh loại đại. treo ở mặt tường
Đông Ân Vũ sững sờ đứng nhìn ảnh chụp hồi lâu, nàng không dời mắt được, chỉ cảm thấy khóe mắt phát nhiệt, có một cỗ cảm xúc khó nói từ đáy lòng chảy xuôi
Vĩnh Lạc là người đầu tiên xuống lầu, nàng mặc đồng phục cảnh sát màu xanh nước biển, tóc đỏ hỗn loạn không có chải gọn, bộ dáng lại giống ca sĩ nhạc Rock and Roll
Nàng thấy Đông Ân Vũ đứng nhìn ảnh gia đình, cười từ đằng sau ôm nàng, cúi đầu cắn nhẹ lên gò má nàng: " Sáng sớm tốt lành, thân yêu "
" Sáng sớm tốt lành, Honey" Nàng đem trọng tâm về đằng sau dựa vào ngực Vĩnh Lạc, hai tay tự nhiên nắm lấy cánh tay bên hông
Vĩnh Lạc thuận theo ánh mắt Đông Ân Vũ nhìn lên, nàng biết Đông Ân Vũ đặc biệt thích ảnh chụp gia đình này, đây là tấm hình đầu tiên các nàng chụp khi về cùng một nhà
" Em nhìn xem, rõ ràng chỉ có tôi và em xứng đôi với nhau nhất " Vĩnh Lạc cười nắm chặt cánh tay, tham lam ngửi ngửi mùi thơm trên người Đông Ân Vũ " Em cũng cảm thấy vậy đúng không ?" Nàng giương mắt nhìn bên mặt nữ nhân, từ cửa sổ sát đất chiếu vào ánh nắng mơ hồ trên mặt Đông Ân Vũ, tựa như nàng là hư ảo tồn tại, xa đến không thể chạm
" Vĩnh Lạc " Đông Ân Vũ nghiêng đầu dán lên gương mặt nữ nhân nói khẽ " Em yêu Lạc " Rõ ràng đọc nhấn từng chữ, khí tức mềm mại, nàng nghĩ đối với Vĩnh Lạc nói câu này, xuất phát từ tình yêu thật tâm đối với nữ nhân sau lưng, vô luận hành vi của nàng có bao nhiêu hung ác, mặc kệ nàng từng làm qua cái gì, hai người cùng nhau trải qua, nàng biết, Vĩnh Lạc từ đầu đến cuối giống như nữ hài lau súng mô hình trong ảnh, nghiêm túc như vậy
Lúc Hoắc Ngải xuống lầu thì Vĩnh Lạc đã đi ra ngoài, nàng đi đến chổ Đông Ân Vũ đang đứng trong phòng khách, âu phục phẳng phiu, bề ngoài sạch sẽ, nhưng cà vạt trên cổ nhất định phải để dành cho Đông Ân Vũ thắt, đây là lãng mạn giữa hai người. Hoắc Ngải nhìn xuyên qua vai nàng nhìn, ảnh gia đình được rửa lớn treo trên tường, trong tấm ảnh mỗi người đều đang mỉm cười, ngay cả La Dạ cũng khó khăn dắt khóe miệng
" Đêm nay tôi sẽ về nhà đúng giờ " Thu tầm mắt lại, Hoắc Ngải nhìn nữ nhân trước mặt, ngữ khí không tự giác mà nhu hòa mấy phần
Đầu ngón tay vuốt ve trên vải, Đông Ân Vũ giương mắt nhìn nàng " Biết rồi "
" Ở nhà chờ tôi " Hoắc Ngải nâng cằm dưới nàng lên, hai người tự nhiên hôn nhau, tựa như đã làm qua mấy trăm vạn lượt, các nàng luôn có cách bảo trì ăn ý, tựa như Đông Ân Vũ không cần nói yêu nàng với Hoắc Ngải, nữ nhân xác định chắc chắn hiểu rõ, nàng đối với Hoắc Ngải ỷ lại có vẻ như hơn những gì nàng tưởng tượng, loại cảm giác an tâm không cách nào giải thích rõ. Làm nàng chỉ muốn nắm chặt đối phương không buông tay
Cửa lớn vừa đóng, thang lầu liền truyền đến tiếng có người đi xuống, Đông Ân Vũ quay đầu trông thấy La Dạ đứng phía sau, nàng chậm rãi mặc áo khoác vận động, nhìn không giống như muốn đi chạy bộ sớm, mà là muốn ra cửa, nàng thấy nữ nhân cầm mũ lưỡi trai trên kệ, đây là thói quen của nữ nhân, ra ngoài liền phải đội mũ lưỡi trai che lại diện mạo xinh đẹp, mới đầu Đông Ân Vũ còn tiếc hận, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy có chút may mắn, bởi vì gương mặt đẹp nhất kia chỉ dành cho mình nàng trông thấy, lòng ham muốn chiếm hữu cho riêng mình được nàng che dấu dưới đáy lòng, và nàng cũng sẽ không nói cho La Dạ biết
" Dạ đi đồn cảnh sát hả?" Trừ đồn cảnh sát cùng phòng tập thể dục, nàng không nghĩ La Dạ còn muốn đi đâu
Nữ nhâ chậm rãi gật đầu, ngoắc ngón tay với Đông Ân Vũ, để nàng đến gần
" Cơm trưa có về ăn không ?" Nghe theo lời ra hiệu, Đông Ân Vũ cất bước đến gần
Lúc Đông Ân Vũ chỉ còn cách La Dạ vẻn vẹn một thước, nữ nhân dứt khoát kéo nàng vào trong ngực, La Dạ cho đến bây giờ hành động lúc nào cũng nhanh hơn ngôn ngữ, cúi đầu hôn nàng, không phải chỉ lướt qua, mà còn dùng đến lưỡi mạnh mẽ cạy mở ra răng môi nàng, tiến tới hấp thụ chất ngọt ngào của đối phương, Đông Ân Vũ bị áp chế trong ngực cũng không giãy dụa, ngược lại phối hợp chủ động quấn quanh, nữ nhân đòi hỏi từ trước đến nay cũng không hàm súc.
" Không " Nửa ngày, La Dạ thừa dịp còn một chút lý trí liền buông nàng ra, nữ nhân mới trả lời câu hỏi của Đông Ân Vũ, giữa trưa không có về ăn cơm
Nữ nhân liếc bức ảnh trên tường, sau đó nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ nói: " Đừng có chạy lung tung "
" Tuân mệnh" nàng bất đắc dĩ cười nói, làm sao mỗi người đều sợ nàng chạy mất,trước khi ra ngoài đều tận tâm dặn dò
Cho đến khi La Dạ ra cửa, Đông Ân Vũ mới an tĩnh đi lên lầu, nàng đi vào phòng Triệu Hàn, nữ nhân cũng không có khóa cửa, bởi vì Đông Ân Vũ thỉnh thoảng sẽ ghé thăm. Nàng đẩy cửa trông thấy Triệu Hàn còn đang ngủ, khuôn mặt lạnh lùng đã được buông xuông tăng thêm sự gần gũi, nàng ngồi mép giường đưa tay vén tóc trên mặt Triệu Hàn,
Triệu Hàn không có mở mắt, nhưng nàng đã tỉnh
" Hôm nay có họp không ? " Nhìn Triệu Hàn đưa tay vòng qua bên hông, Đông Ân Vũ hạ giọng hỏi khẽ
Nữ nhân vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, lười biếng đáp lời
" Vậy thì mau rời giường, em sẽ pha cà phê cho " Đông Ân Vũ dịch chuyển khỏi vòng tay nữ nhân rời phòng
Nàng mới xuống lầu nghe thấy tiếng nói chuyện của Tiểu Thủy Mẫu, chỉ thấy nữ hài đeo cặp, đang ở trước cửa mang giày
" Mummy sáng sớm tốt lành " Đông Ân Vũ tiến lên hôn nữ hài cái trán
" Ân Vũ, sáng sớm tốt lành " Từ phòng bếp đi ra một nữ nhân mặc áo thoải mái màu sáng, mặc dù không trang điểm nhưng không hề làm giảm mị lực của nữ nhân, tóc dài tùy ý cài lên, khuôn mặt thuần trắng lộ ra đường nét cùng khí chất của thiên sứ, hai con ngươi nữ nhân không đen như người châu á, đôi mắt màu nhạt xuyên thấu có thể cảm nhận được sự ôn nhu của nữ nhân, tựa như thủy tinh sáng long lanh
" Sáng sớm tốt lành, Mộ Lâm" lúc nữ nhân đi đến, Đông Ân Vũ vô thức che mắt Tiểu Thủy Mẫu, đồng thời tiến lên hôn môi đối phương
Tựa như mèo con ăn vụng, Đông Ân Vũ thỏa mãn liếʍ liếʍ cánh môi mình, giống như trên môi Mộ Lâm có cái gì đó ngọt ngào
Cử động này làm nữ nhân hai gò má đỏ ửng, nàng chớp chớp hai mắt, mặc dù muốn nói gì đó ngăn đối phương, nhưng thấy bộ dáng giảo hoạt của Đông Ân Vũ, bản năng nghĩ từ trên người nàng thu hoạch càng nhiều ôn nhu. Có chút cường thế, có chút tinh nghịch, toàn thân nàng phát ra vận vị của nữ nhân thành thục, nhưng lại như thiếu nữ thích trêu đùa nàng, vô luận Đông Ân Vũ ở dạng nào, Mộ Lâm đều thích đến không cách nào tự kiềm chế
" Mummy! Tiểu Thủy Mẫu không thấy gì hết!" Nữ hài vịn hai tay che lại, bất mãn nói
Đông Ân Vũ buông tay vỗ vỗ đầu nữ hài, đối với Mộ Lâm cười nói: " Lái xe cẩn thận "
Đưa mắt nhìn Mộ Lâm cùng Tiểu Thủy Mẫu rời đi xong, nàng mới về nhà bếp chuẩn bị cà phê, sau ba mươi phút, Triệu Hàn mặc sáo trang quen thuộc, đeo kính mắt. tinh thần sáng láng, khí chất hàn băng ngàn năm không tan đứng trước mặt Đông Ân Vũ, luôn có mấy phần ôn nhu. Nàng đứng trước ảnh chụp gia đình, chỉ thấy Đông Ân Vũ bưng cà phê đến cho nàng
" Thích không ?" Cầm tách cà phê uống một ngụm, Triệu Hàn giương mắt hỏi Đông Ân Vũ.
" Rất cảm động " Nàng gật đầu, ánh mắt từ ảnh gia đình dời lên thân Triệu Hàn.
Đặt tách cà phê xuống, Triệu Hàn nắm tay nàng " Tủ kính vẫn còn nhiều chổ "
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ đối phương. Đông Ân Vũ biết Triệu Hàn không hề băng lãnh như bề ngoài
" Chúng ta còn rất nhiều thời gin để lấp đầy nói" Hai người dần dần rút ngắn khoảng cách, cuối cùng nàng nếm được tia đắng chát của vị cà phê
Vị đắng chát này tựa như cuộc gặp gỡ của các nàng, mặc dù rất đau khổ, nhưng lưu lại hương khí không cách nào che dấu, thật lâu không tiêu tan
oOo
Tắm rửa xong, Đông Ân Vũ lau tóc ướt. Ban đêm trên núi so với đêm ở trung tâm thành phố yên tĩnh hơn nhiều, nàng đi qua hành lang, xa xa có thể nghe thấy tiếng TV trong phòng khách, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười Tiểu Thủy Mẫu vang lên, Đông Ân Vũ nhết miệng cười, rẽ ngoặt đi vào phòng khách, Mộ Lâm trong tay đang đan len, nàng gần đây thích làm thủ công để gϊếŧ thời gian, Hoắc Ngải ngồi bên cạnh Mộ Lâm đang đọc một bảng báo cáo tài chính, La Dạ cởϊ áσ khoác vận động, chỉ mặc áo thun dựa lưng trên ghế salon xem TV. Triệu Hàn bắt chéo chân, trong tay đang cầm một tách trà hoa hồng, Vĩnh Lạc ngồi xếp bằng trên thảm, Tiểu Thủy Mẫu ngồi trong ngực Vĩnh Lạc, chỉ vào nhân vật phim hoạt hình trên TV không biết nói gì với nàng
Đông Ân Vũ bỗng nhiên dừng bước lại, nàng sợ hãi đánh vỡ cỗ ấm áp này
Thoáng chốc, nàng nhớ đến lúc sáng Triệu Hàn đã nói, nàng tay nàng, đứng ở trước tủ kiếng nói: " Chúng ta còn rất nhiều thời gian để lấp đầy nó"
..." Dùng cả một đời " Nàng quên không được Triệu Hàn bên tai nàng, nói một câu như lời thề bí mật
" Mummy!!" Tiểu Thủy Mẫu một tiếng la lên để Đông Ân Vũ hoàn hồn, chỉ thấy nữ hài trong ngực Vĩnh Lạc nhảy lên, giơ khuôn mặt đáng yêu nghi ngờ nói: " Mummy tại sao phải khóc ?" Giọng trẻ con non nớt khiến bốn đôi mắt biến đổi, tất cả mọi người đem ánh mắt đặt trên thân Đông Ân Vũ, nhìn nàng mặc váy ngủ, trên đầu còn quấn khăn lông, hốc mắt lại đỏ như mắt thỏ
" Mummy không khóc, chỉ là thấy vui quá thôi " Đông Ân Vũ vuốt vuốt hai mắt, chậm rãi đi vào giữa phòng khách.
Mộ Lâm thấy thế, thả sợi len xuống bên cạnh, bất đắc dĩ nói: " Nước mắt Ân Vũ rất quý giá, ngay cả vui đến phát khóc cũng không được!"
Hoắc Ngải nhẹ giọng cười nhàn nhạt, điều chỉnh một tư thế thoải mái nói: " Loại cuộc sống bình thường mỹ mãn này, em cũng nên tập thích ứng đi chứ ?"
Nguyên bản La Dạ ngồi trên ghế salon đã buồn ngủ, bị Đông Ân Vũ nháo lên khiến tỉnh giấc, nàng liếc nữ nhân nhạt nói: " Khóc chân ái " Nhưng trong giọng nói lại ẩn hàm nồng đậm cưng chiều
Vĩnh Lạc xoay người đối diện Đông Ân Vũ từ phía dưới nhìn lên, da thịt ở dưới váy ngủ khiến tâm nàng động " Giả bộ điềm đạm đáng yêu đến câu dẫn người, đây là phạm tội "
Triệu Hàn nhấp miếng trà nhài, ánh mắt ở trên thân Đông Ân Vũ quét một lượt, thanh âm có chút nhỏ " Quả nhiên không quen được sủng ái sao ? Em đúng là một người thích ngược cuồng " Trong lòng nàng, bộ dáng cầu xin ân ái mới là đẹp nhất, nàng thích nữ nhân trên giường vừa cầu ái lại vừa cầu xin tha thứ, càng thích nàng lúc đòi hỏi
Đông Ân Vũ nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng " Không có gì, em vừa rồi chỉ đang nghĩ, trong tương lai sống một cuộc sống không lo không nghĩ với mọi người, liền không nhịn được cảm tạ ông trời đã ưu ái cho em "
May mắn nàng chọn học trường cảnh sát, may mắn nàng nhận nhiệm vụ nội ứng, may mắn nàng trà trộn vào Ngô Đường, may mắn gặp gỡ Triệu Hàn, may mắn thông đồng Vĩnh Lạc, may mắn kết bạn với La Dạ, may mắn cứu được Mộ Lâm, may mắn theo đuổi Hoắc Ngải, may mắn lúc nhân sinh nàng đen tối bi thảm nhất, những người này không hề bỏ rơi nàng, may mắn nàng sau khi phản kích vạch trần, những người này cũng không hề bỏ đi
Không giải được nghiệp duyên, cắt không được dây đỏ, chẳng biết lúc nào đã đem tất cả mọi người cột chặt lại một chổ
Ngạt thở, nhưng tư vị lại ngọt ngào, chỉ cần nếm qua liền sẽ nghiện
Nàng nhìn tình nhân của mình, hít hít cái mũi đỏ bừng, nói cám ơn " Em có thể có được mọi người thật sự quá tốt "
Đông Ân Vũ, đã vi diệu rơi vào cái gọi là " Hạnh phúc "
HOÀN
PS: Truyện đã kết thúc với HE, dù có những cảm xúc khác nhau khi edit bộ truyện này, từng vui, từng buồn với các nhân vật trong truyện mấy tháng trời, nên lúc kết thúc cũng cảm thấy chút hụt hẫng và tiếc nuối
Dù gì bộ truyện này cũng trở thành một phần ký ức của mình
Lễ tình nhân vui vẻ hạnh phúc cho tất cả mọi người