Chương 012: Ở nhờ một đêm

Đêm nay, Đông Ân Vũ thảm rồi.

Triệu Hàn bắt nàng uống rượu còn bạo hành đến mức khóc cạn nước mắt, khiến nàng nằm liệt giường trọn hai ngày.

Buổi chiều ngày đầu, má mì đưa nàng vào bệnh viện rửa ruột, bởi vì Triệu Hàn bắt nàng uống quá nhiều rượu mạnh, tối thứ hai nàng chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, bổi vì Triệu Hàn rót rượu là từ dưới rót lên chứ không phải rót từ miệng xuống, vì vậy Đông Ân Vũ bị thương nghiêm trọng về thể xác lẫn tinh thần.

Nàng triệt để hiểu thấu cái gì là S, cái gì là M.

Sau đêm đó, Triệu Hàn yêu cầu Đông Ân Vũ mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn cho nàng, nói cho nàng ta biết có muốn nàng ta hay không có nhớ nàng ta hay không, khiến Đông Ân Vũ hai ngày này đều nằm mơ thấy ác mộng, thế nhưng nàng vẫn làm theo, sợ Triệu Hàn không vui lại tìm nàng gây phiền phức.

Đến ngày thứ bảy, Đông Ân Vũ còn hơi sốt nhẹ, nhưng nàng có hẹn với Mộ Lâm, nên đi gặp. Hai ngày ở Tinh Toản khiến nàng vô cùng phiền muộn, cả ngày không ai quan tâm chưa nói, còn muốn nàng đứng ngoài cửa chào khách, bằng không thì chuẩn bị chết đói trên giường.

Đông Ân Vũ rất cần một cuộc xã giao bình thường, mà Mộ Lâm chính là hy vọng cuối cùng của nàng.

Buổi chiều ấy, mây đen dày đặc, không có mưa, nhưng không khí ẩm ướt khiến Đông Ân Vũ có chút khó chịu, nàng quấn khăn quàng, bao lấy miệng mũi, ở dưới còn đeo khẩu trang, nửa gương mặt bị che kín đến mức lúc nàng đến bên Mộ Lâm, đối phương cũng không nhận ra nàng.

Hôm nay Mộ Lâm ăn mặc rất dụng tâm, một bộ âu phục liền thân, vải nhung trắng mười phần mềm mại, váy tô điểm vài bông hoa, áo len lại khiến khí chất thiếu nữ càng nổi bật phi thường ôn nhu, nàng chải tóc nâu sang một bên, toàn thân tản ra khí chất hàm xúc uyển chuyển, khuôn mặt trắng nõn trang điểm trang nhã, phấn hồng càng tăng thêm nét thẹn thùng của cô gái nhỏ

" Mộ Lâm " Đông Ân Vũ đứng bên cạnh nàng gọi một tiếng. Mộ Lâm lập tức sửng sốt.

Nàng nháy hai mắt nghi ngờ nhìn Đông Ân Vũ, thật lâu mới nhận ra đối phương: " .... Đông Ân Vũ ?"

" Ừm " Nàng gật đầu, mắt hiện ra tia tiếu ý.

" Thật xin lỗi, vì chị dùng khăn quàng cổ, em không nhận ra " Mộ Lâm đỏ mặt giải thích, Đông Ân Vũ chỉ lắc đầu, cổ họng nàng rất đau, cho nên chừa hề nói nửa câu, chỉ nắm tay Mộ Lâm đi vào nhà hát.

Hai người đến sớm lấy vé, hôm nay trình diễn vở nước ngoài, còn là loại tình yêu bi kịch thê mỹ.

Thế nhưng Đông Ân Vũ không có tâm tư quan tâm nội dung cốt truyện thế nào, nàng cơ hồ vừa ngồi xuống đã buồn ngủ, giữa buổi còn bị âm thanh lớn làm cho giật mình hai lần, không thưởng thức được kịch, nhưng nàng nhận được sự thanh thản tâm hồn lúc ngồi cùng với Mộ Lâm, Đông Ân Vũ luôn nắm tay nàng không buông, bàn tay nhỏ nhắn non nớt lại mềm nhũn đặt trong tay rất dễ chịu, nàng còn hơi lành lạnh, vừa với sức ấm của Mộ Lâm.

Kịch kết thúc chỉ vừa mới tám giờ tối, hai người rời khỏi nhà hát, đến công viên gần đó ngồi chơi nói chuyện phiếm, nhưng trên cơ bản đều là Mộ Lâm nói, Đông Ân Vũ chỉ gật đầu hay lắc đầu

" Chị hôm nay rất yên lặng" Mộ Lâm phát hiện Đông Ân Vũ bị cảm không nói lời nào, không phải không thích nghe chuyện nàng kể, lập tức yên lòng miển cười, nhưng cũng rất nhanh ủ rũ nói : " Thật xin lỗi, nếu như em biết chị bệnh, sẽ không kéo chị đi xem biểu diễn, khó trách chị lúc nãy mệt đến ngủ thϊếp đi "

Đông Ân Vũ lắc đầu khàn khàn nói: " Không sao "

" Em đưa chị về được không? chị bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt " Mộ Lâm đứng dậy muốn đỡ Đông Ân Vũ, thế nhưng Đông Ân Vũ bỏ tay nàng ra. Mộ Lâm thấy Đông Ân Vũ bỗng nhiên không nắm tay nàng nữa, lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng, dứt khoát kéo tay nàng, hai người ngồi rất gần, tiếng thở có thể nghe rõ ràng.

" Thật xin lỗi, tôi không cố ý" Phát hiện mình thất thố, Mộ Lâm liền xin lỗi, tuy ngoài miệng nói như thế nhưng tay vẫn không buông Đông Ân Vũ.

Đông Ân Vũ không phải chán ghét Mộ Lâm, chỉ là nàng không muốn Mộ Lâm biết mình ở Tinh Toản, cũng không muốn nàng ấy biết nàng dính dáng đến Ngô Đường, Mộ Lâm là một cô gái tốt, nàng dường như chỉ là một cô gái bình thường có cuộc sống và xã giao khác nàng, không giống như mấy cô gái bên cạnh đại ca, tay chân không sạch sẽ.

" Đêm nay có thể ở nhờ nhà em không ?" Đông Ân Vũ ho khan vài tiếng, nói rất nhỏ, buộc Mộ Lâm phải đến gần hơn mới nghe thấy. Nàng không muốn về Tinh Toản, nàng dự định ít nhất là đêm nay sẽ không về, nếu Mộ Lâm không đồng ý, nàng sẽ đến quán trọ gần đó ngủ một đêm.

Mộ Lâm kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ có chút khó xử.

Đông Ân Vũ thấy thế biết mình quá đột ngột, các nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ, thế mà mở miệng bảo muốn đến nhà đối phương qua đêm, bởi vậy Mộ Lâm có vẻ mặt này nàng cũng có thể hiểu được.

Đông Ân Vũ chỉ vỗ vỗ đầu nàng muốn đứng dậy.

" Thật có lỗi " Nàng cười khổ xin lỗi.

Đúng lúc này Mộ Lâm giữ nàng, ngón tay vì nắm chặt áo khoác bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

" Có thể mà " Mộ Lâm ngẩng đầu nhìn Đông Ân Vũ. Hai mắt dịu dàng nhìn chằm chằm nàng nói: " Được, nếu tối nay chị muốn đến nhà em, không sao hết Nàng cười nhẹ với Đông Ân Vũ, không hề miễn cưỡng, khiến Đông Ân Vũ có cảm giác tội lỗi, vì lợi dụng sự thiện lương của Mộ Lâm để trốn tránh áp lực nằm vùng.

" Không" Đông Ân Vũ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Mộ Lâm, khẽ gỡ tay nàng ta rồi cười nói:" Tâm ý của em khiến chị rất vui, đêm nay cũng rất tốt, nhưng chị sẽ tìm chổ trọ để ngủ"

" Không sao hết, trong nhà em không có ai, chỉ có mình em ở, cho nên sẽ không quấy rầy." Nàng theo Đông Ân Vũ đứng dậy, chặn đường nàng nói, nhìn Đông Ân Vũ như là cũng muốn mời nàng đến, cho nên nàng đành chấp nhận.

Các nàng ngồi xe bus chạy về nhà Mộ Lâm, nhà nàng ở vùng ngoại ô, là khu vực chung cư yên tĩnh, lầu cao san sát, hệ thống an ninh vô cùng nghiêm ngặt, rất thích hợp cho một cô gái độc thân ở. Mộ Lâm nắm tay nàng đi vào nhà trong cao ốc, lúc đi ngang bảo vệ còn lễ phép chào hỏi, nàng ở tầng năm mươi, vừa mở cửa phòng, trong lòng Đông Ân Vũ liền kinh hô một tiếng.

Bề ngoài nhìn như một căn hộ chung cư bình thường nhưng không gian rộng lớn cùng trang hoàng rực rỡ khiến nàng há hốc miệng.

Đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ hoặc màu vàng nhạt, ngọn đèn nhu hòa gián tiếp chiếu xuống, cả phòng cho người ta cảm giác thoải mái lại ấm áp, tựa hồ giống như Mộ Lâm mang đến cho người khác, nơi này có ba phòng, một phòng khách, nhà bếp không gian mở, lúc nàng ngồi trên ghế sô pha. Mộ Lâm đang ở trong phòng pha nước tắm cho nàng.

" Nhà em đẹp lắm " Đông Ân Vũ cởi khăn quàng cổ, khen ngợi

Nàng từ phòng tắm đi đến, trên tay còn đọng nước " Cám ơn, phòng này là do cha mẹ em để lại, họ đều đang định cư ở nước ngoài , cho nên em chỉ ở một mình"

Đông Ân Vũ gật đầu, Mộ Lâm pha nước ấm cho nàng xong, cầm quần áo sạch đặt ở tay cầm cửa " Em đặt quần áo ở ngoài, chị tắm xong thì lấy mặt nha " Nàng gõ cửa một cái, để Đông Ân Vũ không giật mình

Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, nàng hưởng thụ nước ấm bao phủ, suýt chút nữa đã ngủ mất, bao lâu chưa thoải mái ngâm người trong bồn tắm rồi ? Ở Tinh Toản nàng chỉ có thể dùng bồn tắm công cộng, mà chỉ có tắm gội, làm sao mà được ngâm người trong bồn tắm ? nàng nhìn bốn phía, phòng tắm sắp xếp cực kỳ sạch sẽ, sữa tắm lẫn dầu gối đều là hàng nhập nước ngoài, có thể thấy Mộ Lâm đối với cuộc sống cực kỳ hưởng thụ, từ vật dụng hàng ngày có thể nhìn ra được.

Đông Ân Vũ tắm gần một tiếng mới rời khỏi, nàng đeo khẩu trang, mặc áo ngủ Mộ Lâm đưa, lông tơ mềm mại cảm giác cực kỳ dễ chịu, mặc vào cả thân lẫn tâm đều ấm áp. Nàng lau tóc mở cửa, lập tức ngửi được mùi thơm nồng đậm, Mộ Lâm đang ở bếp nấu canh, trông thấy Đông Ân Vũ đi ra, vội vàng múc một chén.

" Canh rau quả, nếu không chê, uống thử một chén, cho ấm bụng" Mộ Lâm phục vụ phi thường chu đáo, nàng để Đông Ân Vũ ngồi trên bàn ăn, còn mình thì đi tắm. Canh rau quả cực kỳ ngon miệng, tay nghề Mộ Lâm tốt đến mức Đông Ân Vũ một lần này lại ngạc nhiên. Nàng hoàn mỹ như vậy, nhân phẩm tốt, bề ngoài đẹp, khí chất ổn, gia chánh giỏi, nhà ở sang...

Lỗ lỗ... lỗ lỗ...

Đông Ân Vũ chìm đắm trong không khí mỹ hảo, điện thoại di động trong túi vang lên.

Bốn chữ Vĩnh Lạc lưu manh hiện trên màn hình.

Nàng cố ý sửa chữ bảo bối thành lưu manh, có vẻ ổn hơn rất nhiều.

" Uy..." Đông Ân Vũ mệt mỏi nhận điện thoại.

" Em đang ở đâu hả ? tôi và Hán ca đến Tinh Toản, má mì nói em đi rồi " âm thanh phía sau Vĩnh Lạc cực kỳ ầm ỹ. Dường như Hán ca mang không ít anh em đến uống rượu.

" Dưỡng bệnh" Nàng uể oải nhấp một hớp canh, ánh mắt thờ ơ đáp.

" Em bị bệnh gì sao không nói với tôi ?" Thanh âm Vĩnh Lạc có chút ý cười, giống như đang cười trên nỗi đau người khác.

" Cô đâu phải bác sĩ" Đông Ân Vũ uống xong xanh, đứng dậy ngồi trên ghế sô pha phòng khách.

" Tôi không phải bác sĩ, nhưng có thể đóng vai y tá xinh đẹp, sau đó đem em từ đầu đến chân chăm sóc thật tốt..."

" Ngủ ngon "

Không đợi Vĩnh Lạc nói xong, Đông Ân Vũ thẳng thừng cúp điện thoại, còn tắt luôn cả máy, nghe những lời không đứng đắn của Vĩnh Lạc càng khiến Đông Ân Vũ phiền lòng. Lúc này Mộ Lâm từ phòng tắm đi ra, nàng mặc áo ngủ giống Đông Ân Vũ, chỉ là cái của nàng ấy màu trắng, Đông Ân Vũ lại là màu đen..

" Đến đây " Đông Ân Vũ vẫy vẫy tay, Mộ Lâm nghe lời đi đến.

Nàng để Mộ Lâm ngồi bên người, cầm khăn giúp nàng lau tóc, động tác dịu dàng, còn hơi xoa bóp

" Là người nhà chị gọi đến hả ?" Mộ Lâm nhẹ nghiêng đầu, bởi vì Đông Ân Vũ hôm nay đột nhiên nói muốn qua đêm, nàng thấy người nhà Đông Ân Vũ gọi đến quan tâm

Đông Ân Vũ lắc đầu nói : " Đồng nghiệp thôi "

Nàng giải thích quan hệ với Vĩnh Lạc là đồng nghiệp

Hai người ngồi ở phòng khách xem TV khoảng nửa tiếng, cho đến khi đồng hồ quả lắc đánh mười hai tiếng. Mộ Lâm mới gọi Đông Ân Vũ.

" Muộn rồi, chị còn bệnh nên ngủ sớm chút nhé ? phòng ngủ ngay cạnh hành lang " Nàng chỉ cửa phòng treo gấu nhỏ, để Đông Ân Vũ đi ngủ trước.

" Không cần đâu, chị ngủ phòng khách được rồi " Đông Ân Vũ lười biếng dựa vào ghế sô pha, không cử động

" Chị đang bệnh sao ngủ sô pha được ! không sao đâu, chị vào ngủ trong phòng đi!" Mộ Lâm mặc dù còn hai phòng, nhưng một phòng là phòng chứa đồ, một phòng đặt đàn dương cầm, chỉ có một phòng có giường ngủ " Chị không cần khách sáo với em, chị là người đầu tiên đến nhà em làm khách, em phải chiêu đãi thật tốt.

Nàng lại đẩy Đông Ân Vũ, khuôn mặt có chút ửng đỏ.

" Không thì " nàng cầm tay Mộ Lâm, hai người đứng thật gần, Đông Ân Vũ mang khẩu trang nên Mộ Lâm không nhìn thấy nàng nhết môi, thanh âm có chút mơ hồ, Mộ Lâm nghe rất rõ ràng " chúng ta ngủ chung đi ?"