Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát cái dươиɠ ѵậŧ cᏂị©Ꮒ cậu sảng khoái đến nghiện kia như vậy… Vừa to vừa dài, ít nhất cũng phải mười tám cm, màu sắc cũng không khó nhìn, là màu đỏ sẫm, phần cán hiện rõ gân xanh.
Hiện tại bọn trẻ đều trưởng thành tốt như vậy sao? Hay là nói bởi vì hắn là một trong những nam chính. Tưởng Diệp vừa tuốt vừa châm biếm. Bởi vì cậu đang quỳ ngồi xuống mặt đất nên cúi đầu là có thể nhìn thấy đầu gà con của mình lộ ra.
Bởi vì là song tính nên dươиɠ ѵậŧ nhỏ bé rất xinh xắn, một bàn tay là có thể nắm được hết. Mẹ nhà nó chứ, Tưởng Diệp phỉ nhổ trong lòng, cơ thể của bản thân vẫn nhỏ bé bình thường, còn có cơ bụng sáu múi, nam tính như vậy chỉ ngủ với phụ nữ, tại sao bị đàn ông cᏂị©Ꮒ chứ?
“Sh… Anh trai, tại sao em có giác anh muốn túm đứt nó nhỉ?” Má Khâu Dịch Bạch ửng hồng, mắt hắn híp lại, nhìn vẻ mặt u oán đang ra sức xóc lọ cho mình của Tưởng Diệp, khàn giọng nói.
“...” Tưởng Diệp thả nhẹ cường độ, đôi mắt liếc về phía đồng hồ đeo tay, còn nửa giờ nữa.
Cậu không thể lãng phí quá nhiều thời gian, Tưởng Diệp nắm lấy phần gốc dươиɠ ѵậŧ, cúi đầu dùng miệng ngậm lấy qυყ đầυ rồi hung hăng mυ"ŧ một cái, theo đó là tiếng kêu rên gợi cảm của thiếu niên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lâu không gặp bắn vào trong miệng cậu.
Tưởng Diệp không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cổ họng, sau đó đứng lên dán sát lại giúp Khâu Dịch Vạch vẫn còn đang trong dư âm của cao trào mặc lại quần, sau đó kéo tay hắn rồi lập tức chạy.
“Thời gian không đủ, mười hai giờ hắn ta sẽ đi tới đây, chúng ta cũng không có thời gian.” Tưởng Diệp cũng không biết tên chồng sắp cưới, chỉ có thể dùng từ “hắn ta” để thay thế, nhưng cái tên điên này chắc chắn cũng biết rõ cậu đang nói tới ai.
“Anh trai, anh chắc chắn rằng anh muốn nói cho em cái tin tức này chứ?”
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn bỏ trốn cùng với cậu.”
Trên mặt Khâu Dịch Bạch lộ ra mấy ý cười: “Em còn tưởng rằng anh sẽ kéo dài thời gian đợi đến lúc bạn trai anh tới đón anh.”
Tưởng Diệp không nói gì, nhưng xem ra cái tên điên này đã hoàn toàn tin tưởng cậu.
Đi tới tầng một, Tưởng Diệp quán sát hoàn cảnh bốn phía một lần, sau đó cùng Khâu Dịch Bạch đi ra khỏi cửa. Ngoài cửa là cái sân nhỏ mà cậu nhìn thấy ở trong phòng, mà chiếc chìa khóa sắt của cửa ở trên người Khâu Dịch Bạch.
Nói cách khác, nếu như bản thân cậu muốn chạy thì nhất định phải sử dụng rìu bổ củi và dây thừng trong phòng để gϊếŧ hắn rồi lấy chìa khóa.
Sau khi đi qua cửa sắt, Tưởng Diệp thấy được ở một đoạn đường cách đó có một chiếc xe, cậu hơi do dự, sau đó vẫn ngồi vào ghế lái phụ.
Tên nhóc này có bằng lái xe chưa vậy? À, suýt nữa quên mất, nam chính vạn năng mà.
Căn biệt thự kia thật sự ở vị trí hẻo lánh, ước chừng phải đi gần mười phút mới có thể ra khỏi vùng hoang tàn vắng vẻ ở ngoại ô thành phố.
Mà lúc tiến vào nội thành, Tưởng DIệp như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, đồng tử cậu co rút nhanh chóng, sau lưng nháy mắt đã bị mô hôi lạnh thấm ướt.
… Bên cạnh đều là đám lít nha lít nhít người, đều đứng ở hai bên đường phố, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Hàng trăm hàng nghìn con mắt ở xung quanh đều nhìn vào cái xe mà Tưởng Diệp đang ngồi.
Bọn họ giống như là một cái bug.
Mà điều này cũng chính là chuyện Tưởng Diệp muốn kiểm chứng.
Dù sao cậu và Khâu Dịch Bạch đã mất công bỏ trốn, đáng ra đây là một kết quả không thể xảy ra. Nếu như đây là một trò chơi, vậy thì kết cục sẽ chỉ có hai người, một là cậu được cứu ra rồi tạo nên Happy ending, một là cậu bị gϊếŧ sau đó là Bad ending. Nhưng mặc kệ là kết cục nào thì sẽ đều kết thúc vào lúc mười hai giờ. Cậu bị gϊếŧ chết, mỗi lần sống lại đều tương đương với một hồ sơ mới, mà bây giờ cậu làm việc lại trong một dòng thời gian không nên tồn tại.
Thế giới này đã loại bỏ bug.
Tưởng Diệp nhìn đồng hồ đeo tay chạy tới mười hai giờ, cậu giống như có linh cảm mà nhìn lên. Cùng lúc đó, một biển quảng cáo rơi xuống, đập nát chiếc xe, máu tươi chói mắt chảy ra từ trong xe…