Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Công Bệnh Hoạn Muốn Luân Hãm Tôi

Quyển 4 - Chương 1-1: Khâu Dịch Bạch....Chính tay tôi đã gϊếŧ chết hắn ta....

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không có chết chóc, không có tuần hoàn, Tưởng Diệp đứng ở trước cửa, ngây ngốc ngẩng đầu— gió thổi cát bay, sợi tóc vương nơi khóe môi làm khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt.

Không gian nhuộm màu đỏ rực, có rất nhiều ánh mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm vào cậu.

“...” Tưởng Diệp cúi đầu, hai chân nặng như chì, ôm lấy bả vai cố hết sức đi ra ngoài.

Chỉ cần ra khỏi đó thì mọi thứ có thể khôi phục lại như cũ.

Cậu cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, cậu thật sự không dám nhìn bầu trời đỏ rực trước mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm dưới chân bước nhanh về phía trước.

Cứu với… cứu với…

Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy…?

Một đôi giày đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Tưởng Diệp, sau đó là những đôi giày khác nhau, từ giày da, giày cao gót, giày bệt, giày thể thao, nối sát nhau như thể đang đứng cạnh nhau thành một hàng.

Hai bên ngã tư đường hầu như toàn là người.

Đột nhiên Tưởng Diệp nhớ đến bản sao của Khâu Dịch Bạch, hắn cũng đã trải qua những điều tương tự như thế này, khi đó hắn cố tình muốn kiểm tra các quy tắc của thế giới này, và sau đó thì bị nhóm NPC gắt gao nhìn chằm chằm.

Tưởng Diệp gần như nhìn không chớp mắt bước về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như chạy về phía trước, gò má đỏ bừng vì gió, cổ áo ướt đẫm mồ hôi.

Cậu thở hổn hển chạy về phía trước, dù cậu không biết phía trước là vực thẳm hay ánh sáng nhưng cậu vẫn cứ chạy như điên.

Cậu tựa hồ như không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, gánh nặng dồn nén trong lòng đều tiêu tán, cậu chạy trốn ở phía dưới, chạy về phía chân trời.

Bên tai là tiếng gió xuyên qua không khí cùng tiếng tim đập dồn dập.

Và âm thanh của điện tâm đồ.

Thình thịch.

Tưởng Diệp ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Trên đầu cậu toàn những ánh mắt đỏ ngầu, bên cạnh là những người không có khuôn mặt, nhưng phía trước cậu còn có một con đường.

Nếu có đường, cậu sẽ tiếp tục chạy.



Mặt trời dường như mọc lên.

Ánh sáng chiếu vào mắt Tưởng Diệp, âm thanh chói tai của tiếng còi xe đã đưa cậu quay trở lại thực tại.

"Không muốn sống nữa sao? Chạy trối chết ra đường cái tự sát hay gì !?!" Tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ mắng một câu.

Toàn thân Tưởng Diệp bắt đầu nóng lên, sau đó phát hiện nhiệt độ trên da cậu lạnh đến đáng sợ, quay đầu muốn xin lỗi, lại phát hiện ngay cả môi cậu cũng đang run rẩy.

"Anh trai?"

Một giọng nói quen thuộc từ bên kia đường truyền đến, Tưởng Diệp ngẩng đầu nhìn về phía bên kia , Khâu Dịch Bạch đang đứng trước trạm xe buýt gọi tên cậu với vẻ mặt kinh ngạc.

Sau khi phát hiện ra thật sự là Tưởng Diệp, Khâu Dịch Bạch chạy tới nắm lấy cổ tay Tưởng Diệp đi vào bên đường, nói: "Anh ơi, sao anh lại ở đây? Còn đứng trên đường cái làm gì, nguy hiểm lắm ..."

Sau khi đi đến nơi an toàn, Tưởng Diệp dừng lại nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của Khâu Dịch Bạch

"Tôi đã gϊếŧ người..."

"Cái gì?"

"Tôi gϊếŧ người, tôi gϊếŧ thầy giáo của mình, chính tay tôi đã gϊếŧ chết hắn ta..." Tưởng Diệp ôm bả vai của mình, thân thể gầy yếu dưới gió thu có chút mỏng manh.

Lần này không hề lặp lại, điều đó có nghĩa là Liêu Ý thực sự đã chết, điều đó có nghĩa là cậu đã thực sự trở thành một kẻ gϊếŧ người.





Sao lại thành ra như thế này... Tưởng Diệp che mặt, trong lòng không chịu nổi áp lực, cúi đầu khóc rống lên.

Cậu từng là người thậm chí không dám gϊếŧ cá, vì điều này, thậm chí anh trai cậu còn cười nhạo cậu.

Cậu từng là một người không thể nhìn người khác chịu khổ, vì vậy anh ấy đã đưa chiếc ô của mình cho Khâu Dịch Bạch, người đang hấp hối dưới mưa.

Cậu bị bắt nạt nhưng thậm chí không dám phản kháng, chỉ chôn giấu những tủi thân vào sâu trong lòng, sau khi được thầy giáo khen một câu cậu bé ngoan lại lớn tiếng khóc oà lên.

Cậu chưa bao giờ là một cậu bé ngoan.

Cậu biết rằng trong ngọn lửa đó, cuối cùng cậu đã chính tay đẩy anh mình vào chỗ chết.

Chính cậu đã nhìn người mẹ điên dùng bật lửa đốt ga giường và rèm cửa rồi quay người rời đi, lặng lẽ đứng trước cửa phòng anh trai mình cho đến khi ngọn lửa cháy lan ra ngoài.

Dường như ngay từ đầu cậu đã là tên gϊếŧ người.



Đợi chút?

Đột nhiên Tưởng Diệp sững sờ, cậu buông tay đang che mặt ra.

Đợi đã ?? Vì cái gì? ? ? ? ?

Cậu là người của thế giới này sao?

Tại sao cậu lại có ký ức về cơ thể này? ? ? ?

Khâu Dịch Bạch đột nhiên nắm lấy vai anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »