Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, vào buổi sáng khi Tô Mặc Trừng đến công ty, cô gái ở quầy lễ tân đã ngăn anh lại và đưa cho anh một gói hàng chuyển phát nhanh.
Tô Mặc Trừng rất kinh ngạc, đến văn phòng anh liền mở gói hàng chuyển phát ra, bên trong có mấy văn kiện, chỉ cần anh ký tên, tài sản và cổ phần trên đó đều thuộc về anh.
Là Giang Khải Quốc đã để lại cho anh.
Ngoại trừ mấy thứ này, còn có một phong thư.
Tô Mặc Trừng đã đóng gợi mọi thứ và gửi đến công ty của Giang Kha Tố.
Cả phong thư chưa mở kia.
Thật sự không cần phải như vậy, đã hai mươi năm trôi qua, bây giờ lại đột nhiên cho anh mấy thứ như vậy làm gì, ông ấy hi vọng anh nhận lấy rồi gọi người đã bỏ anh đi là ba để người ba trên danh nghĩa cảm thấy thanh thản hơn sao?
Dựa vào cái gì?
Anh không thiếu bất động sản, không thiếu tiền, cũng không thiếu cái gì, không cần người khác bù đắp, càng không muốn bị bọn họ quấy rầy.
Họ có cuộc sống của họ, anh cũng có cuộc sống của riêng mình, sinh, lão, bệnh, tử của họ không liên quan gì đến anh -Tô Mặc Trừng, đương nhiên, bọn họ có làm gì cũng không có liên quan đến anh.
Cho dù là di chúc, anh cũng không muốn.
Trong cùng ngày, chuyển phát nhanh trong thành phố đã chuyển đến công ty của Giang Kha Tố, sau đó Giang Kha Tố gọi điện thoại cho Tô Mặc Trừng.
Lần này Tô Mặc Trừng nhấc máy vì anh cũng có chuyện muốn nói.
Giọng điệu của Giang Kha Tố đầy sự cầu xin: “Anh à, anh nhận lấy đi được không? Đây là nguyện vọng cuối cùng của ba…”
Tô Mặc Trừng trầm mặc một lúc lâu, bình tĩnh gọi anh ấy: “Giang Kha Tố.”
Bên kia dường như nín thở chờ lời nói tiếp theo của anh.
Anh nói: “Nếu cậu thật sự hi vọng tôi sống tốt, đừng níu chặt chuyện quá khứ rồi đến làm phiền tôi nữa được không?”
“Về sau chúng ta sẽ có cuộc sống của riêng mình, cũng không cần phải liên lạc.”
“Cứ như vậy đi, được không?”
Giang Kha Tố không nói gì, cuối cùng hơi nghẹn giọng, đồng ý: “Được.”
“Thật sự xin lỗi anh, em xin lỗi vì những gì mẹ con em đã làm với anh, em thật sự xin lỗi.”
Tô Mặc Trừng mím môi, không nói gì, vài giây sau liền cúp điện thoại.
Vào ngày ăn hỏi, hai bên gia đình quyết định ngày kết hôn của họ là ngày 22/12 âm lịch.
Năm nay ngày lễ tình nhân là ngày 4/12 âm lịch, sáng hôm đó Tô Mặc Trừng phải đến nhà ba mẹ của Trình Thiên Nhiễm để đón cô.
Trình Thiên Nhiễm mặc một chiếc áo khoác len màu xám, cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ thẫm, nửa gương mặt được chiếc khăn trùm lại, Tô Mặc Trừng thì mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, đang dựa vào cửa xe đợi cô đi tới và ôm cô vào trong lòng.
Trình Thiên Nhiễm kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ngày lễ vui vẻ nha!”
Cô vừa nói chuyện thì có một đám hơi trắng bốc lên.
Tô Mặc Trừng bực bội lẩm bẩm: “Mấy ngày nay anh mất ngủ nghiêm trọng, Nhiễm Nhiễm, đều là tại em đấy.”
Trình Thiên Nhiễm: “………”
“Hôm nay mà em ở bên anh, anh sẽ nghĩ đến việc không so đo chuyện này.”
Trình Thiên Nhiễm không nói nên lời.
“Anh đã đặc biệt xin nghỉ phép để trải qua ngày lễ tình nhân với em đấy.”
“………”
“Được rồi, được rồi, hôm nay em đều nghe theo anh.” Trình Thiên Nhiễm bật cười: “Trừng Trừng quyết định cuối cùng.”
Như vậy Tô Mặc Trừng mới buông cô ra và đưa cô lên xe.
Đi hẹn hò.
Ngày lễ tình nhân đầu tiên của họ.
Hầu như buổi hẹn hò của các cặp đôi đều là mấy quá trình này, xem phim, ăn uống, mua sắm.
Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm cũng vậy, buổi sáng họ xem một bộ phim, buổi trưa thì cùng nhau ăn cơm, còn buổi chiều thì đi dạo mua sắm, nói là tất cả đều nghe theo anh, nhưng khi Trình Thiên Nhiễm thấy đồ mình cần liền ra mua, mấy loại đồ vật liên quan đến kết hôn, cô đều mua không thiếu một chiếc.
Cuối cùng khi hai người rời khỏi trung tâm thương mại thì trời đã tối.
Sau khi cất hết những thứ đã mua vào xe, Trình Thiên Nhiễm mới thở dài nhẹ nhõm sau khi ngồi vào ghế phụ, cuối cùng cũng hoàn thành một nhiệm vụ khác.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này cô đã bận rộn như thế nào vì chuyện kết hôn.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Hả?”
“Em có muốn anh dẫn em đi gặp mẹ anh một chút không?”
Trình Thiên Nhiễm sững sờ một lúc, sau đó cười rồi gật đầu: “Có.”
Khi chọn một bó hoa ở cửa hàng hoa, Trình Thiên Nhiễm hỏi anh: “Dì ấy thích hoa gì?”
“Hoa loa kèn.”
Cô gật đầu và tự tay làm một bó hoa, không chỉ có hoa loa kèn, còn có hoa cẩm chướng.
Trước bia mộ của Tô Dịch Ngữ, Tô Mặc Trừng luôn trầm mặc, Trình Thiên Nhiễm kính cẩn đặt bó hoa lên rồi cúi đầu thật sâu.
Tuy rằng cô cũng không nói gì, nhưng cách cư xử của cô rất lịch sự, lễ phép và tôn trọng.
Tô Mặc Trừng không nói chuyện, Trình Thiên Nhiễm ở lại với anh và nắm chặt lấy tay anh.
Thật lâu sau, màn đêm đã buông xuống, gió đêm cũng càng lúc càng mạnh, Tô Mặc Trừng mới trầm giọng nói: “Nhiễm Nhiễm.”
“Em đây.” Cô nắm thật chặt ngón tay của anh.
“Mẹ anh đã nhảy lầu vì trầm cảm và qua đời vào ngày sinh nhật bảy tuổi của anh.”
“Anh không trách bà ấy nột chút nào.”
“Đối với bà ấy mà nói, đó là một sự giải thoát.”
“Trừng Trừng…” Trình Thiên Nhiễm đau lòng gọi anh, thật ra cô đều biết hết, Giang Kha Tố đã nói qua với cô, nhưng thời khắc này chính tai cô nghe được từ miệng anh bình tĩnh nói ra như vậy, nàng đau lòng đến muốn chết đi.
“Vết sẹo phía sau lưng của anh là bị bỏng do nước sôi.”
Dường như anh ấy đang nói về những điều không liên quan đến mình, anh nói một cách thẳng thắn, lời nói không chút dao động, thậm chí cũng không có một chút cảm xúc nào.
Anh cúi xuống, lại nói: “Trong khoảng thời gian sống ở nhà họ Giang, anh đã bị bạo lực gia đình.”
Trình Thiên Nhiễm cắn chặt môi, dùng hết sức nắm chặt lấy tay anh, cả người cô run lên.
“Anh bị họ vu khống, nhưng không một ai tin anh.”
“Nói như vậy, xem ra trước kia anh cũng rất đáng thương.” Anh đột nhiên bật cười, có chút tự giễu cợt: “Cũng sống rất thất bại.”
“Em tin anh.” Trình Thiên Nhiễm đột nhiên xoay người ôm lấy anh ấy: “Em sẽ luôn tin tưởng anh.”
“Trừng Trừng giỏi như vậy, làm sao có thể thất bại được, ở trong mắt em Trừng Trừng là tuyệt nhất.”
Trình Thiên Nhiễm ngẩng đầu lên, đưa tay lên chạm vào mặt anh, đau lòng nói với anh: “Em thật sự rất cảm ơn Trừng Trừng vì đã có thể đốc hết dũng khí để ở bên em, rõ ràng là anh sợ chết khϊếp, nhưng anh vẫn thực hiện bước này.”
Anh nắm lấy tay cô đang chạm vào mặt anh, rất nghiêm túc nói: “Bởi vì anh sẽ không trở thành người như Giang Khải Quốc, cả cuộc đời này, anh chỉ đối tốt với Nhiễm Nhiễm.”
Trình Thiên Nhiễm khẽ cười, với anh nhẹ nhàng nói: “Em tin anh.”
Trước khi rời khỏi nghĩa trang, Tô Mặc Trừng nói với Tô Dịch Ngữ: “Mẹ, con sắp kết hôn rồi.”
Trình Thiên Nhiễm đan các ngón tay vào tay anh và nói một câu, mà chính câu nói này, khiến cho trái tim Tô Mặc Trừng thoáng chốc hỗn loạn.
Cô nói: “Con sẽ chăm sóc cho Trừng Trừng thật tốt, mẹ yên tâm nhé.”
Trên đường trở về, Tô Mặc Trừng điều khiển xe đi về hướng ngược lại ở một ngã ba.
Trình Thiên Nhiễm kinh ngạc: “Anh không về nhà sao?”
“Quay lại.” Anh trả lời đơn giản.
Trình Thiên Nhiễm: “Đường về nhà…không phải là hướng này.”
Tô Mặc Trừng: “…” Anh cong môi khẽ cười.
Anh luôn nhớ rằng, anh vẫn còn nợ cô một lời cầu hôn.
Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy anh cười: “Sao anh còn tỏ ra thần bí vậy?”
Tô Mặc Trừng tiếp tục cười mà không nói gì.
Cho đến khi anh đỗ xe bên ngoài một biệt thự.
Trình Thiên Nhiễm vừa bước xuống xe đã bị vẻ ngoài của biệt thự này thu hút.
Mẫu thiết kế biệt thự biệt lập điển hình, có sân trước, sân vườn rộng, phía cử chính có một đài phun nước hình tròn, biệt thự hai tầng bề ngoài nhìn qua có phong cách Châu Âu, bầu không khí tráng lệ, cổ điển và thanh lịch.
Tô Mặc Trừng nắm tay Trình Thiên Nhiễm mở cánh cửa được khắc chạm nổi, bước vào sảnh tầng một, khoảng thời gian trước ngôi nhà đã được sửa chữa lại dưới sự giám sát của anh, mọi đồ đạc và vật trang trí đều do anh tự tay lựa chọn.
Trình Thiên Nhiễm có chút ngốc nghếch, đầu óc của cô rối bời, tình huống này có chút bất ngờ, cô hoàn toàn không ngờ tới.
Cô đưa tay chạm vào chiếc ghế sofa bọc da trong phòng khách, như thể cô đang nằm mơ.
Anh kéo cô đến một gian phòng: “Đây là cho Long Nhãn.”
Trình Thiên Nhiễm nhìn cách bày biện đầy đủ bên trong, trong lòng rất cảm động, sau đó cô lại nghe anh nói: “Nó cách âm.”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Sau khi ra khỏi phòng Long Nhãn, anh lại đưa cô đến các phòng khác ở tầng một, phòng dụng cụ thể dục, phòng dành cho khách ở tầng một, còn có toilet, sau khi họ xem hết tầng một, Tô Mặc Trừng ôm cô nói: “Đi lên lầu xem.”
Bước lên cầu thang xoắn ốc ở trên tầng hai, anh giới thiệu cho cô từng chút một, đâu là phòng làm việc, phòng nào là phòng cho em bé, phòng nào là phòng cho khách, cuối cùng mở ra hai cánh cửa đối diện nhau, bên trái là phòng tập nhảy do anh thiết kế đặc biệt cho cô, bên phải là phòng ngủ của họ.
Lầm đầu tiên Trình Thiên Nhiễm được anh đưa tới phòng tập nhảy này, phòng tập nhảy này không phải tường kính, nhưng bên trong cũng có một cửa sổ lớn nhìn ra ngoài, cũng được thiết kế cách âm hoàn toàn.
Cuối cùng, Tô Mặc Trừng đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ rất lớn, còn có một gian phòng tắm rộng rãi riêng biệt.
Khi bước vào sẽ đi qua phòng tắm trước, sau khi quay lại sẽ nhìn thấy một chiếc giường đôi, với một chiếc ghế dài được gắn ở cuối giường.
Anh thật sự sắp xếp phòng của họ theo ý cô thích, bộ ba mảnh trên giường là màu đỏ, rèm đầu giường cũng là rèm vải màu đỏ, thậm chí rèm cửa sổ cũng màu đỏ thẫm, vừa bước vào liền tạo cho người ta một cảm giác đặc biệt lễ hội.
Nhìn sơ qua có thể thấy đó là phòng tân hôn.
Mà tủ quần áo bên giường được khảm ảnh cưới của họ được chụp cách đây không lâu, mỗi một cái ảnh chụp chung đều ở trên đó.
Cửa sổ lồi rộng được bao phủ bởi những cánh hoa hồng đỏ, chính giữa là hình trái tim bằng những cách hoa được bày ra một cách tỉ mỉ.
Trình Thiên Nhiễm bước tới, cầm một cách hoa lên ngửi, có một mùi thơm ngát của hoa hồng.
Đúng lúc này, Tô Mặc Trừng ôm lấy cô từ phía sau, Trình Thiên Nhiễm hoàn toàn được anh bao bọc trong vòng tay, anh bình tĩnh, chậm rãi, đâu vào đấy nói với cô: “Tuy rằng chúng ta đã đính hôn, ngay cả ngày cưới cũng đã định rồi, nhưng, anh vẫn muốn bù đắp lời cầu hôn mà anh nợ em.”
“Anh đã bắt đầu nghĩ về ngôi nhà này ngay từ khi anh chắc chắn rằng anh thích em, sau đó anh đã sửa lại và thay đổi các bức tranh, trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, anh đã mời vài người trong nhóm của Gia Hoằng đến hỗ trợ, sau đó anh tìm người quen và nhờ họ làm hết khả năng của mình để xây nhà gần như cả ngày lẫn đêm, còn anh thì tự mình phụ trách trang trí, sửa sang, mua sắm đồ đạc.”
“Anh muốn làm cho em bất ngờ, cho nên không nói cho em biết, anh đã bận rộn làm trộm mấy thứ này suốt mấy tháng qua, anh chỉ muốn hoàn thành mọi việc ngay lập tức, anh muốn đưa nó cho em xem trước khi chúng ta kết hôn, nhiều lần anh không thể gặp em được, anh chỉ có chút thời gian để đi cùng em, thật xin lỗi em.”
Tô Mặc Trừng hôn vào má của Trình Thiên Nhiễm, tiếp tục nói: “Đây là của hồi môn cuối cùng.”
Anh xoay người của cô lại, mới phát hiện Trình Thiên Nhiễm sớm đã rơi lệ đầy mặt, Tô Mặc Trừng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, anh khẽ cười: “Đừng khóc, khi em khóc anh sẽ không dám nói những gì anh sắp nói tiếp theo, anh sợ em sẽ không cần anh nữa nếu em nghe thấy.”
Trình Thiên Nhiễm nhào vào trong lòng anh, ôm anh ấy, khóc thút thít nói: “Có.”
“Em cần anh.”
Tô Mặc Trừng nói: “Nhưng anh đã dành hết tiền tiết kiệm cho món quà đính hôn này, bây giờ Tô Mặc Trừng đã nghèo lại càng nghèo hơn, trở thành một kẻ không một xu dính túi, em không ghét bỏ anh sao?”
Trình Thiên Nhiễm không ngừng lắc đầu: “Không ghét bỏ, Trừng Trừng không có tiền cũng không sao, em có tiền, em sẽ nuôi anh.”
Tô Mặc Trừng cười rồi vỗ lưng của cô, trầm giọng nói: “Đồ ngốc.”
Anh bế cô lên, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, Trình Thiên Nhiễm ngồi ở trên đùi anh, còn đang th ở dốc không ngừng, Tô Mặc Trừng chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy, anh bất lực thở dài, vừa giúp cô lau nước mắt vừa nói: “Em khóc gì vậy, Nhiễm Nhiễm ngốc không nên vui sao?”
Cô dựa vào trong lòng anh, mím chặt đôi môi đỏ mọng, nói bằng giọng mũi nói: “Em hạnh phúc nên mới khóc.”
Sau khi dỗ dành cô bình tĩnh trở lại, hai người ôm nhau, ngồi bên giường trong phòng ngủ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài qua ô cửa kính to rộng, lộng lẫy chói mắt.
Trình Thiên Nhiễm đột nhiên nói: “Hình như em cũng nợ anh một việc…”
Tô Mặc Trừng mỉm cười: “Em nhớ đến việc em đòi nhảy cho anh xem sao?”
Trình Thiên Nhiễm cúi đầu nhìn đồ cô ấy mặc hôm nay và từ chối: “Hôm nay không được.”
“Vào đêm tân hôn, em sẽ cho anh xem.”
“Được.” Anh hôn nhẹ lên trán của cô, nhớ kỹ lời hứa này của cô.
Thật lâu sau, anh cúi đầu xoa mặt cô và hỏi cô: “Em thích không?”
Cô chỉ im lặng trong vòng tay anh, ngửi mùi lành lạnh khô mát trên người anh, Trình Thiên Nhiễm sắp ngủ gật, mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, nói: “Em thích.”
“Em thích gì cơ?”
“Em thích…” Cô cười nhẹ, dụi dụi như một con mèo con ở trong lòng anh, ôm lấy eo anh chặt hơn một chút, lẩm bẩm nói: “Em thích Trừng Trừng.”
“Rất thích.”
Tô Mặc Trừng mỉm cười, chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, anh dỗ dành: “Ngoan.”
“Ngủ đi.”
Sau nửa giờ nữa——
“Nhiễm Nhiễm.” Anh cúi đầu gọi người phụ nữ đã ngủ say trong lòng mình, lời nói nhẹ nhàng và trang trọng, bằng một giọng dịu dàng và quyến rũ nói: “Cảm ơn em.”
“Anh yêu em.”