Sau bữa cơm trưa vui vẻ, Tô Mặc Trừng cùng chơi cờ với Trình Nghiệp, Sóc Chi đi vào bếp dọn dẹp bát đĩa, mà người bị thương vui vẻ ngồi sau Tô Mặc Trừng bóc quýt ăn.
Trình Thiên Nhiễm bóc quả quýt, bẻ một múi quýt, cánh tay mảnh khảnh của cô ấy choàng qua vai Tô Mặc Trừng, hướng thẳng đến Trình Nghiệp đang ngồi phía đối diện: “Nào ba ơi, mau há miệng.”
Đang cúi đầu suy tư bước tiếp theo nên đi như thế nào, Trình Nghiệp đầu cũng không ngẩng liền há mồm cắn múi quýt Trình Thiên Nhiễm đưa cho: “Hừm, chua quá.” Trình Nghiệp nhíu mày nói.
Trình Thiên Nhiễm cười sảng khoái, lại bẻ một múi quýt khác, vòng tay qua cổ anh từ phía sau, cô cúi người, đặt cằm lên vai phải anh, múi quýt được đưa đến bên miệng Tô Mặc Trừng, cô cười nhẹ, nói: “Trừng Trừng ăn đi.”
Tô Mặc Trừng ăn múi quýt cô đưa vào miệng, nước trong múi quýt lập tức tràn đầy khoang miệng anh, vị chua ban đầu bị kìm hãm bởi vị ngọt rất lớn sau đó, anh khẽ cong khóe miệng.
Rất ngọt.
Sau khi Trình Nghiệp đi xong, nhấc mắt lên nhìn vẻ bình tĩnh của Tô Mặc Trừng: “Cháu không thấy chua sao?”
Tô Mặc Trừng: “Chua ạ.”
Nói dối mà mặt không biến sắc.
Trình Nghiệp nghi ngờ nhìn anh trong một giây, sau đó liếc xuống đi một nước cờ.
Trình Thiên Nhiễm ăn những quả quýt còn lại, hàm của cô không ngừng chuyển động vì động tác nhai, vai phải của Tô Mặc Trừng chạm vào cô, mỗi khi cô ăn quýt đều khiến anh mất tập trung, nhất là động tác nuốt của cô, tuy rằng rất nhỏ, nhưng ở ngay bên tai của anh, anh nghe được âm thanh rất rõ.
Quả thật rất là quyến rũ.
Cô thấy Tô Mặc Trừng nửa ngày cũng chưa quyết định đi nước cờ nào, cô đưa tay chỉ vào con cờ trước mặt anh và nói: “Đi đi, con ngựa đó.”
Tô Mặc Trừng ban đầu dự định di chuyển con cờ bên cạnh ngón tay của anh, nghe cô nói như vậy, anh thuận theo ý của cô, đi con ngựa cô nói.
Sau đó Trình Thiên Nhiễm không ngừng chỉ huy Tô Mặc Trừng đi nơi này đi nơi kia, rất giống một quân sư.
Kết quả họ liên tục mắc sai lầm và rút lui, cuối cùng để Trình Nghiệp đối diện dễ dàng chiến thắng Tô Mặc Trừng.
Tô Mặc Trừng bất lực cười, nghiêng đầu trêu chọc cô: “Em là đặc vụ ngầm do chú Trình phái tới sao?”
Trình Thiên Nhiễm trợn đôi mắt to tròn, cười nói: “Anh đoán xem.”
Trình Nghiệp cười tủm tỉm, nghĩ rằng không hổ là con gái của ông, vẫn lén lút giúp đỡ ông.
Nhưng trong ván cờ của những người đàn ông, Trình Nghiệp vẫn muốn xem trình độ thật sự của Tô Mặc Trừng, vì vậy ông xua tay với Trình Thiên Nhiễm: “Đi sang bên cạnh ăn hoa quả của con đi, không được chỉ bài.”
Trình Thiên Nhiễm bĩu môi, nới tay đang ôm trên lưng Tô Mặc Trừng ra, đầu cũng không còn nhích về phía trước nữa, cô dựa vào ghế sofa xinh đẹp phía sau lưng Tô Mặc Trừng, ôm lấy bát thủy tinh đựng nho rồi ăn.
Ván này không có sự can thiệp của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng và Trình Nghiệp đã đối mặt với nhau trong một thời gian dài, cuối cùng vẫn là Tô Mặc Trừng bị đánh bại.
Trình Nghiệp càng vui vẻ, hai mắt híp lại thành một đường, đắc ý nói: “Người trẻ tuổi cần phải luyện tập nhiều hơn!”
Tô Mặc Trừng cũng lễ phép mỉm cười: “Sau này hi vọng chú Trình chỉ bảo nhiều hơn.”
Trình Nghiệp xua tay: “Nhớ thường xuyên đến nhà chú chơi.”
Tô Mặc Trừng gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Được sự khẳng định của bố vợ tương lai, từ tận đáy lòng Tô Mặc Trừng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì buổi chiều anh phải quay lại công ty, anh ngồi cùng Trình Thiên Nhiễm trong phòng khách một lúc, sau đó Tô Mặc Trừng đứng dậy rời khỏi nhà cô.
Trình Nghiệp và Sóc Chi cùng làm chung một công ty, gần đây công ty làm việc tương đối nhiều, buổi trưa hai người không trở về nhà ăn cơm đã một thời gian, bây giờ ở nhà có thêm người, Sóc Chi liền thương lượng với Trình Nghiệp, buổi trưa hàng ngày thay phiên nhau về nhà nấu cơm cho Trình Thiên Nhiễm.
Ngay từ đầu Trình Thiên Nhiễm quyết định về nhà cũng không biết bây giờ ba mẹ cô sẽ không về nhà ăn trưa để tiết kiệm thời gian, vì vậy khi nghe được quyết định của họ vào tối hôm đó, cô theo bản năng liền từ chối, nói rằng cô cũng có thể tự nấu cơm, dù sao cũng chỉ là bong gân nhẹ, chỉ cần cô cẩn thận không dùng sức vào chân trái khi nấu ăn là được.
Nhưng Sóc Chi và Trình Nghiệp rất lo lắng, đối với Trình Thiên Nhiễm mà nói đôi chân chính là mạng sống của cô.
Bọn họ làm sao có thể lấy mạng sống của con gái yêu quý ra mạo hiểm.
Trình Thiên Nhiễm không lay chuyển được, cũng chỉ có thể theo họ, như vậy qua năm ngày, buổi tối Trình Thiên Nhiễm được Sóc Chi giám sát và chăm sóc, sau khi cô ra khỏi phòng tắm và đi ngủ không bao lâu, WeChat của Tô Mặc Trừng được gửi đến.
Trừng: Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm: Hả?
Trừng: Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm: …
Trừng: Nhiễm Nhiễm.
Trình Thiên Nhiễm yêu cầu một cuộc gọi video, cô tựa vào bên giường, mái tóc dài hơi ướt, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, trong lòng ôm một cái gối ôm, chờ anh kết nối.
Tô Mặc Trừng rất nhanh đã chấp nhận yêu cầu gọi video.
Vừa mở miệng anh đã rất thống khổ: “Nhiễm Nhiễm.”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Cô không nhịn được muốn cười, hỏi anh: “Anh lại uống rượu à?”
“Nào, bệnh dạ dày của anh mới giảm đi một chút, anh muốn mang mình chết đi như vậy sao Trừng Trừng.”
Anh trầm giọng nói: “Anh không uống rượu.”
“Vậy thì anh bị sao vậy?” Trình Thiên Nhiễm cười nhạo anh: “Tâm trạng không tốt sao?”
“Anh nhớ em.”
Giọng nói của anh không lớn, rất nhẹ nhàng, trầm và êm dịu như một loại rượu vang đỏ được ủ kĩ, khô cạn và ngọt ngào.
Trái tim Trình Thiên Nhiễm bị loạn nhịp trước những câu nói đột ngột này của anh.
Sau đó cô cười mỉm, nói: “Hãy tới tìm em nếu anh nhớ em.”
Nói xong Trình Thiên Nhiễm nhớ tới bữa trưa mấy ngày nay ba mẹ đều thay phiên về nhà nấu cơm cho cô, cô thoáng cười, thở dài nói: “Trước đây buổi trưa ba mẹ em đều không trở về nhà ăn cơm, họ lúc trước cũng không nói, nếu sớm biết em sẽ không trở về nhà, bây giờ hại hai người buổi trưa mỗi ngày phải chạy qua chạy lại một chuyến.”
“Thật ra em cảm thấy…” Trình Thiên Nhiễm vòng vo xoay cổ chân trái: “Mắt cá chân không đau lắm, mấy ngày nay nó phục hồi khá tốt.”
Sau đó lại vui vẻ cười rộ lên: “Em cảm thấy mình sẽ tốt hơn trong vài ngày tới!”
Tô Mặc Trừng trầm mặc một lúc lâu, anh nhìn nụ cười của cô qua màn hình không chớp mắt.
Ngay khi Trình Thiên Nhiễm cho rằng anh đang bị phân tâm, chậm rãi để sát vào định gọi anh, Tô Mặc Trừng đột nhiên thật nghiêm túc nói: “Em có muốn trở lại căn hộ của giáo viên không?”
Anh còn nói thêm: “Anh sẽ chăm sóc em.”
“Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối anh sẽ tự tay làm cho em.”
“Gọi em dậy mỗi ngày, cùng em ăn cơm, dỗ em ngủ.”
“Nếu em muốn, anh cũng nguyện ý giúp em tắm rửa.”
Trình Thiên Nhiễm vốn đang rất cảm động: “………”
Cô nhìn chằm chằm anh, nhạt nhẽo hỏi: “Giúp em tắm rửa là cái quỷ gì?”
“Này.” Trình Thiên Nhiễm bày ra bộ dạng thở dài: “Không ngờ anh lại là loại đàn ông như vậy, anh nói đi, anh đã thầm thèm muốn em bao lâu rồi.”
Tô Mặc Trừng: “Kể từ khi em về nhà, năm ngày, chín giờ, bốn mươi sáu phút, bảy giây.”
Trình Thiên Nhiễm: “…” Cô ấy đã bị thuyết phục.
“Em có muốn nghe xem đã bao lâu rồi chúng ta không có một cuộc giao tiếp chuyên sâu không?” Trong video, Tô Mặc Trừng nâng cổ tay lền nhìn chằm chằm đồng hồ, nói: “Kể từ lần cuối của chúng ta…”
Trình Thiên Nhiễm vội vàng kêu to: “Không nghe!”
“Không nghe, không nghe!”
Với đôi má ửng hồng, cô giận dữ trừng mắt nhìn anh và quở trách: “Anh đừng có mà lưu manh!”
Tô Mặc Trừng khẽ cười: “Em thật sự gọi suy nghĩ của em đối với anh là lưu manh à.”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
“Vậy thì anh có thể thô lỗ hơn một chút để bày tỏ rằng anh nhớ em rất nhiều không.”
“…”
“Anh muốn ôm Nhiễm Nhiễm ngủ.”
“Anh đã không ngủ ngon được khi không có Nhiễm Nhiễm ở bên, anh luôn bị mất ngủ.”
“Nghĩ tới Nhiễm Nhiễm anh không ngủ được.”
“Ồ, làm sao bây giờ đây?”
Trình Thiên Nhiễm không biết nói gì: “………”
Một lát sau, trên mặt cô lộ ra nụ cười, cô nằm xuống giường đắp chăn xong, nghiêng người nói với anh: “Ngủ đi.”
“Đêm nay em cùng anh ngủ.”
Tô Mặc Trừng vừa mới tắm rửa xong mặc áo choàng tắm ngồi ở cuối giường, thấy cô như vậy, anh mím mím môi, sau đó lại có chút bĩu môi, nhưng vẫn leo lên giường nằm xuống.
“Trừng Trừng nhắm mắt lại đi.” Trình Thiên Nhiễm khẽ cười: “Em hát cho anh nghe nha.”
Tô Mặc Trừng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trước khi hát cô còn nói nhỏ với anh: “Ngủ ngon.”
Trình Thiên Nhiễm cau mày, bắt đầu ngân nga nhẹ nhàng: “Darling darling darling darling…”
Cô cố ý phóng to âm thanh mềm mại nhẹ nhàng, tựa như một cơn gió mát ngày xuân, thổi qua trái tim anh, cảm giác ấm áp thoáng chốc tràn ngập trong trái tim anh, ánh mắt Tô Mặc Trừng khẽ run lên.
Cô ngâm nga bài hát “Góc ấy em lạnh.” vang lên khắp các con đường, ngõ hẻm ca từ bài hát chỉ có một từ ——Darling.
Trình Thiên Nhiễm ngân nga lặp đi lặp lại sau mỗi lần hát, sau khi hát lần thứ hai, cô lại tiếp tục ngân nga lần thứ ba mà không dừng lại.
Cuối cùng, giọng của cô càng lúc càng nhẹ nhàng, cô hát đến lần thứ ba thì dừng lại, lúc này người đàn ông bên kia màn hình đã ngủ.
Khuôn mặt khi ngủ của anh ấy thật sự rất dễ thương và dịu dàng, không hề giống bộ dạng lạnh lùng của anh khi ở cùng người khác.
Đôi mắt anh nhắm nghiền với đôi lông mi hơi cong, Trình Thiên Nhiễm có thể đếm rõ ràng anh có bao nhiêu sợi lông mi, sống mũi anh cao thẳng, miệng hơi mím lại, đường nét tuấn tú trên gương mặt hiện rõ như dao khắc.
Cô mỉm cười mãn nguyện và thì thầm với anh: “Good night, my darling.”
Sáng hôm sau, Trình Thiên Nhiễm gọi điện cho Tô Mặc Trừng sau khi ba mẹ cô rời đi.
“Trừng Trừng anh có rảnh không?”
“Ừm.”
“Vậy anh về đây đón em đi, trong nhà chán quá, em muốn ra ngoài đi dạo.” Trình Thiên Nhiễm cười nói.
“Được, chờ anh một lát.”
Tô Mặc Trừng cúp điện thoại, cầm lấy cặp văn kiện rời khỏi văn phòng, dưới ánh mắt của cả phòng, vẻ mặt anh nghiêm nghị như thường lệ mà bỏ qua công việc.
Người khác đều cho rằng anh ra ngoài đàm phán công việc.
Thật ra là anh muốn dẫn bạn gái đi chơi.
Trình Thiên Nhiễm đã có thể kiễng chân đi khập khiễng, nhưng khi cô ở bên cạnh Tô Mặc Trừng, cô vẫn luôn được anh ôm chặt như trước.
Sau khi lên xe, Tô Mặc Trừng hỏi cô đi đến đâu, Trình Thiên Nhiễm kéo dây an toàn qua, nói: “Trở về ăn hộ đi, em nhớ Long Nhãn.”
Tô Mặc Trừng thở dài, cả nửa ngày chỉ là muốn anh đưa cô trở về gặp Long Nhãn.
Tuy rằng anh không vui, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chạy xe về căn hộ mà cô và Đổng An Khả ở chung.
Khi xuống xe Tô Mặc Trừng ôm cô vào trong lòng, miễn cưỡng đi vào trong nhà, nói: “Em còn chưa nói rằng em nhớ anh, thậm chí em còn nói với anh rằng em nhớ Long Nhãn..”
Trình Thiên Nhiễm chỉ cười trộm và không nói gì.
Cô thích nhìn anh ủ rũ không vui, mỗi khi anh không che giấu cảm xúc, anh trông rất đáng yêu.
Sau khi trở về nhà, ngay khi anh vừa mở cửa Long Nhãn đã vội vàng chạy tới, cắn ống quần của Tô Mặc Trừng rồi đi theo anh vào phòng khách.
Tô Mặc Trừng đặt Trình Thiên Nhiễm lên ghế sofa, Long Nhãn cũng nhảy lên, nhào vào vòng tay của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng có chút không vui, ôm Long Nhãn để sang một bên, bản thân thì ngồi bên cạnh Trình Thiên Nhiễm, bất mãn mà nhìn cô.
Trình Thiên Nhiễm ôm mặt cười, cúi đầu hôn vào môi anh: “Đừng buồn nha, một lát nữa em sẽ làm cho anh ngạc nhiên.”
Tô Mặc Trừng hừ lạnh một tiếng, vị chua gần như tràn ngập cả căn phòng.
Cô nghiêng người, cọ nhẹ chóp mũi vào mũi của anh, hơi thở của hai người rất gần nhau, hòa quyện vào nhau, giọng nói của Trình Thiên Nhiễm nhẹ nhàng và ngọt ngào, mang theo một chút quyến rũ, nói: “Thật sự có bất ngờ.”
Tô Mặc Trừng vốn rất nhớ cô, không gặp cô gần một tuần anh ấy như muốn phát điên, lúc này cô còn trêu chọc anh như vậy, anh làm sao có thể kìm lòng được.
Anh cắn môi của cô một cái và mυ"ŧ vào trong miệng, sau đó dùng đầu lưỡi chạm vào răng của cô rồi trượt vào, vừa cọ xát vừa đi sâu vào, Trình Thiên Nhiễm bị đầu lưỡi anh làm tê dại, khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Long Nhãn bị Tô Mặc Trừng đuổi sang một bên, khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trình Thiên Nhiễm, nó liền lao lên mạnh mẽ, dùng móng vuốt của mình tách hai người đang hôn nhau ra rồi nằm giữa họ.
Tô Mặc Trừng: “…”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Trình Thiên Nhiễm sững sờ trong một giây, sau đó cô liền ôm chú chó lớn cười không ngừng.
“Đây là bất ngờ em nói cho anh sao.”
Trình Thiên Nhiễm cười đến mức giọng nói cô run lên và liên tục lắc đầu: “Không phải…”
Long Nhãn nhìn Tô Mặc Trừng: “Wao…ohh~ “
Cô cười vui vẻ, nụ cười cô rạng rỡ như ánh mặt trời làm chói mắt anh, nó khiến anh cảm thấy có chút bất lực.
Tô Mặc Trừng dùng ngón tay cái vuốt ve khóe miệng cô, nhìn khuôn mặt cô xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại bị chọc cười.