Chương 100: Lần Đầu Qua Đêm Với Bạn Trai Cần Chú Ý Điều Gì?

Dương Hựu Nhiên không có kỳ vọng gì về mặt thể chất đối với bạn trai mình, dù sao Giang Diệc vẫn đang điều trị tâm lý.

Nhưng anh ấy còn có những nhu cầu ở phương diện khác, chẳng hạn như cảm xúc và tình bạn.

“Tối nay anh có thể không về ký túc xá được không?” Dương Hựu Nhiên nói.

Ánh mắt Giang Diệc dừng lại trên mặt cậu, dừng một chút rồi nói: "Có thể không trở về. Em muốn... viết bài hay... vẫn là?"

Dương Hựu Nhiên: "Đương nhiên là ngủ."

Thân hình của Giang Diệc cứng đờ thiếu tự nhiên.

Dương Hựu Nhiên: "Ý em là đắp chăn ngủ nói chuyện phiếm thôi. Anh đắp chăn anh, em đắp chăn của em, không cởϊ qυầи áo, sao anh cứng đờ như vậy?"

Giang Diệc nói không có, khóe mắt anh nhìn thấy Harry đang kéo cậu, nói: "Đây là hình phạt dành cho em sao? Hay vẫn là hình phạt dành cho anh?"

Dương Hựu Nhiên dưới cằm anh thở dài, hô hấp có chút nóng bỏng: "Đương nhiên là em, đây là em vô ý giẫm phải chân anh, nên bị trừng phạt. Bạn trai của em ở bên cạnh, lại không được ôm,em thật đáng thương."

"Anh không nói anh sẽ không ôm." Giang Diệc nhìn chằm chằm con chó nói: "Chúng ta dừng khiêu vũ đi, túi đựng rác đâu?"

Hai người tuyệt vọng đi nhặt phân chó sau khi về nhà, Dương Hựu Nhiên đi tắm trước, cố ý hỏi: “Cùng tắm không?”

"Cùng nhau tắm rửa?" Giang Diệc lắc đầu: "Em tắm trước đi."

Dương Hựu Nhiên biết trước kết quả, cũng không quan tâm. Sau khi lau chùi mắt giả cẩn thận, cậu đặt nó lại hốc mắt.

Trong trường hợp bình thường, cậu sẽ không tháo mắt giả ra ngoại trừ việc lau chùi.

Cậu nhìn kỹ vào gương. Con mắt giả mới trông giống thật hơn con mắt trước và không dễ phát hiện ngay cả khi ở gần người khác.

Khi hôn có thể nhắm mắt lại, khi ở cạnh nhau có thể giảm bớt độ sáng của đèn. Dương Hựu Nhiên cũng không lo lắng bị phát hiện. Hơn nữa, Giang Diệc dường như mắc chứng sợ hôn nên không phải lo lắng không biết phải làm sao.

“Tôi tắm xong rồi.” Dương Hựu Nhiên thay bộ đồ ngủ bằng vải cotton, bước ra tìm cho anh một chiếc áo phông ngoại cỡ: “Anh mặc cái này đi, chắc là vừa với anh, nhưng em không có đồ lót mới cho anh, anh mặc đồ của mình ngủ qua đêm nha. À, lúc nãy khi em đang họp... anh có vụиɠ ŧяộʍ... cái kia, còn sạch không?"

Dương Hựu Nhiên uyển chuyển hỏi: “Không thì em đem quần đùi đi biển cho anh nhé?”

Giang Diệc quay đầu đi, dưới ánh đèn sắc mặt căng thẳng: "Đưa quần đi biển cho anh."

"Được rồi, ha ha." Dương Hựu Nhiên không nói nhiều. Sau khi đưa nó cho anh, cậu dọn dẹp đồ chơi bằng lông khổng lồ trên giường và đặt chúng lên bệ cửa sổ lồi. Sau đó, cậu vui vẻ thắp một ngọn nến thơm. Hựu Nhiên lấy điện thoại di động ra và bắt đầu lên mạng tìm kiếm.

#Lần đầu qua đêm với bạn trai cần chú ý điều gì? #

Bởi vì bình thường người trả lời câu hỏi là con gái nên có rất nhiều phương án mà Dương Hựu Nhiên chưa nghĩ tới.

Ví dụ: Thoa kem dưỡng thể từ đầu đến chân, kể cả giữa các ngón chân, rửa gót chân sạch hơn mặt, xịt một chút nước hoa nam dịu nhẹ sau tai và cổ tay, chuẩn bị bαo ©αo sυ đúng kích cỡ, chất bôi trơn có mùi thơm, v. v...

Dương Hựu Nhiên không cẩn thận nghiên cứu một lúc, sau đó ngái ngủ ngáp một cái.

Không biết Giang Diệc ra ngoài lúc nào hay tắm bao lâu, tóm lại, lúc Giang Diệc vào phòng ngủ, Dương Hựu Nhiên đã mỏi mắt, sắp ngủ rồi.

Ngón tay vô thức chạm vào điện thoại và mở khóa màn hình.

Giang Diệc thấy cậu hình như đã ngủ nên đi tới giúp chỉnh chăn, sau đó tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn ngủ cuối giường.

Giang Diệc thấy cậu đang cầm điện thoại, liền đưa tay cầm lấy, đặt ở đầu giường, liếc nhìn nội dung trên màn hình.

Làm thế nào để soát qua đêm với bạn trai?

Anh lướt nhanh những dòng chữ trên trang đó, tóm tắt lại là màn dạo đầu chuẩn bị trước khi đi ngủ. Giang Diệc cúi đầu nhìn Dương Hựu Nhiên, cậu trông có vẻ trầm lặng và ngoan ngoãn khi ngủ gần đây. Có lẽ gần đây cậu đã thức trắng nhiều đêm, và lông mi dài rũ xuống.

Giang Diệc nhìn chằm chằm cậu một lát, không nhịn được đưa tay ra, muốn vuốt mi hoặc sờ tai cậu. Nhưng bởi vì sợ đánh thức Dương Hựu Nhiên, ngón tay của anh dừng ở không trung, mấy giây sau liền rơi xuống.

Giang Diệc giúp cậu khóa màn hình điện thoại và chú ý đến con búp bê lạc đà ở đầu giường.

Lần trước anh đã mua rất nhiều cho Dương Hựu Nhiên, cậu để chúng ở nơi thường sử dụng trong nhà, nơi cậu có thể nhìn thấy hàng ngày.

Lần đầu tiên Giang Diệc cùng cậu qua đêm là ở khách sạn, nhưng lần đó anh ngủ dưới gầm giường, Dương Hựu Nhiên ngủ trên giường.

Dương Hựu Nhiên nhường một nửa chỗ nằm cho cậu, nhưng Giang Diệc lại không lên, nhìn cậu ít nhất năm phút, nhẹ nhàng ôm gối cùng chăn đi tới phòng ngủ dành cho khách, đóng cửa phòng ngủ cho cậu.

Giang Diệc sắp xếp giường trong phòng ngủ cho khách và mở cửa sổ để không khí lọt vào.

Theo trang tìm kiếm của Dương Hựu Nhiên, cậu đối với anh là đòi hỏi nhu cầu sinh lý, áp lực càng lớn, nhu cầu càng nhiều, nhưng xem ra anh không thể cho cậu...

Trên thực tế, không phải là không thể cho đi.

Chỉ là quá nhanh. Hai người quen nhau chưa lâu và cũng chưa nói chuyện được lâu. Mặc dù Giang Diệc đã cảm thấy thích cậu.

Sớm ngày hôm sau. Dương Hựu Nhiên đứng dậy, nhưng xung quanh không có ai, cậu quên mất Giang Diệc đang ở nhà. Cậu bị mùi thơm của thịt xông khói và trứng rán thu hút. Nằm trên giường và tưởng tượng người hàng xóm nào đang nấu món thịt xông khói, mùi thơm bay sang nhà mình...

“Hôm nay em có tiết học buổi sáng không.” Giang Diệc tới gõ cửa: "Em định phát sóng trực tiếp à?”

"Hả??" Dương Hựu Nhiên đột nhiên tỉnh lại, lập tức nhận ra Giang gia cũng đang ở nhà mình! !

Cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn chiếc giường bên cạnh, dường như không có dấu vết gì cho thấy anh đã ngủ trên đó, ngay cả chiếc gối cũng không thấy nữa——

Giang Diệc sẽ không ngủ ở phòng ngủ khách hay trên ghế sô pha đó chứ?

“Làm sao anh biết em muốn phát sóng trực tiếp?” Dương Hựu Nhiên nằm ở trên giường xem thời gian, lại không đứng dậy: “Vào đi.”

Giang Diệc ở ngoài cửa nói ra suy đoán: "Anh nhìn thấy thiết bị của em." Sau đó anh xoay tay nắm cửa, Dương Hựu Nhiên ngồi xuống giường, từ góc độ của Giang Diệc, anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen bù xù, chiếc cằm hơi nhếch lên. dường như đang nhìn vào chính mình.

Giang Diệc nói: "Khi nào bắt đầu? Hiện tại là chín giờ tối giờ Bắc Kinh."

"Nửa giờ nữa em sẽ bắt đầu." Dương Hựu Nhiên vẫy tay với anh, nói: "Anh làm món gì ngon thế?"