Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Trách Được Anh!

Chương 99: Một Bên Nghe Giảng, Một Bên Sờ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Xuất phát từ lễ nghi phép tắc, anh sẽ không làm như vậy." Giang Diệc khách khí nói.

Dương Hựu Nhiên: "Ha ha."

"Còn cười nữa à?" Giang Diệc điều chỉnh tư thế để cậu dựa vào thoải mái hơn.

Dương Hựu Nhiên không chăm chú nghe, nhận xét cơ ngực của anh: "Anh thật căng thẳng, l*иg ngực cứng ngắc, nhịp tim cũng đập rất nhanh.” Dương Hựu Nhiên vuốt ve nơi tim đập, áp tai lại gần nghe: “Nó càng lúc càng nhanh, nghe to hơn cả tim em đập.”

Trong lòng Giang Diệc giống như bị chân mèo cào nhẹ, rũ mắt nói: "Đó là bởi vì người bị tra tấn không phải là em."

"Anh xác định hành vi của em là trêu sao?" Dương Hựu Nhiên nhướng mày, ánh mắt tối sầm: "Không phải anh để em tự mình chạm vào, em cũng không có chủ động, em rất tốt bụng, đối với anh cũng rất tốt, còn không biết tốt xấu. Ngoài ra, việc các cặp đôi chạm vào nhau không phải là chuyện bình thường sao? Cũng chỉ có mình anh như thế… kỳ lạ. Có đôi khi em thực sự không thể tự hỏi liệu anh có phải là Gay không?

Tim Giang Diệc đập thình thịch.

Giang Diệc mím môi: "Ý em là chỉ có một mình anh kỳ quặc như vậy? Người yêu cũ của em luôn để em làm như vậy mà chưa bao giờ phản kháng? Đợi đã, anh ta có dáng người đẹp hơn anh à?"

Có lẽ là không. Cậu không nghĩ Triệu Dữ Mặc có dáng người với cơ bụng lớn. Nhưng không biết có người đàn ông nào khác không.

"Không có ai tốt hơn anh." Dương Hựu Nhiên không muốn khích lệ tâm lý anh thêm bành trướng, nhưng cậu không thể không thừa nhận, thân hình của Giang Diệc là hạng nhất, cậu rất hài lòng.

Cậu không muốn Giang Diệc hiểu lầm người yêu cũ nên nói: “Thật ra em chỉ thích anh, em cũng chỉ đối xử với anh như vậy, em chưa từng cặp kè với ai như vậy, ý em là. .. có loại hành vi thân mật hơn."

Tim Giang Diệc đập thình thịch.

Anh vẫn còn nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Dương Hựu Nhiên, nhưng khi nghe được câu này, anh vẫn cảm động, trong lòng có một dòng nước ấm chạy qua.

Nhưng bây giờ nên nghe bài giảng chứ không phải là lúc thích hợp để bàn luận về tình yêu.

Giang Diệc nói: “Tiếp theo đến phiên em nói.”

Tính cách không phản ứng hoặc né tránh của Giang Diệc khiến Dương Hựu Nhiên cảm thấy buồn bã, cậu định thử phản ứng của anh: “Đổi lại việc bị em ‘tra tấn’, anh cũng có thể ‘tra tấn’, nhưng phải đợi em họp xong."

Giang Diệc cúi đầu nhìn cậu: "Ý của em là?"

"Nghĩa đen... Được rồi, em sẽ bật camera và micro. Anh đứng lên và di chuyển tấm phản quang trước mặt em." Dương Hựu Nhiên hướng máy ảnh vào chính mình, chỉnh sửa lại diện mạo của cậu và đảm bảo rằng mình đã ổn định, đàng hoàng, để không bị các bạn cùng lớp người Trung Quốc chụp lén.

Giang Diệc di chuyển tấm phản quang trước mặt, đứng dậy đi vòng quanh bàn ăn, tạm thời rời khỏi hiện trường.

Mặc dù rời khỏi hiện trường, nhưng anh đã viết lại toàn bộ cuộc thảo luận từng chữ. Cho dù Dương Hựu Nhiên có tra tấn anh vài phút vài giây, bạn cùng lớp nào được gọi, tên là gì và đã nói những gì, anh vẫn có thể lặp lại chính xác.

---Ngoại trừ vài giây khi Dương Hựu Nhiên cố gắng thực hiện một động tác tấn công trên chiếc quần thể thao màu xám của anh.

Giang Diệc nhìn xuống chiếc quần đang cương cứng của mình và cố gắng bình tĩnh lại.

Anh nhanh chóng bình tĩnh lại và xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Dương Hựu Nhiên đã chuẩn bị từ trước và có bản trình chiếu PPT về dự án quy hoạch. Cậu nói trôi chảy, phát âm chuẩn và nói chuyện hùng hồn.

Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười lăm phút sau khi giáo sư nói xong, ông chuyển sang người bạn cùng lớp tiếp theo.

Giang Diệc không đến gần cậu, anh thêm nước cho Samoyed, đọc tài liệu trên điện thoại di động và làm việc của riêng mình.

Video dài hai giờ sẽ kết thúc vào khoảng 10 giờ tối. Dương Hựu Nhiên thoát khỏi video, vươn vai, xuống ghế sô pha đi loanh quanh một lúc.

Giang Diệc: "Xong rồi à?"

"Bây giờ em phải viết một ít tóm tắt." Dương Hựu Nhiên đem máy tính dời đến bàn ăn, đối mặt với anh, kêu Giang Diệc tới giúp cậu đọc.

Hai người học tập rất bình yên và hòa hợp trong khoảng một giờ trước mười một giờ, Harry muốn đi ra ngoài nên làm ầm ĩ, càu nhàu ở cửa.

Dương Hựu Nhiên: “Lúc em đang họp anh cho nó uống nước à?”

“Cho uống sữa.” Giang Diệc nói: "Anh cảm thấy Harry khát nước.”

Dương Hựu Nhiên: “Nó thích uống sữa nhất…” Cậu tỏ ra bất lực: "Bây giờ chúng ta phải ra ngoài dắt chó đi dạo một lát.”

Gió đêm mát mẻ nên cậu mặc áo sơ mi làm áo khoác cùng Giang Diệc đi ra ngoài.

Trong công viên vắng vẻ, Dương Hựu Nhiên treo sợi dây kéo lên cành cây, bộ dáng tao nhã cúi xuống mời anh nhảy, nghiêng đầu: "Anh không muốn học à? Bây giờ em dạy anh, vừa lúc không là ai cả. Evan thân mến, có muốn khiêu vũ cùng em không?

Giang Diệc đã tự học ở nhà, nên đồng ý, đưa tay cho cậu, hai người nắm lấy nhau: "Anh dường như đang học bước đi của đàn ông."

Dương Hựu Nhiên: "Nam bước và nữ bước đều giống nhau, em sẽ nhảy nữ bước để phối hợp với anh, lần này anh sẽ không dẫm lên chân em đúng không?"

"Sẽ không."

"Nếu anh dẫm lên em, em sẽ trừng phạt anh."

Giang Diệc cúi đầu, tóc nhẹ nhàng bay trong gió đêm: "Không có."

Dương Hựu Nhiên ôm lấy vai hắn, hơi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của anh.

Giang Diệc vẻ mặt luôn bình tĩnh, đôi mắt như một mặt hồ sâu, sắc mặt trở nên u ám, như vực sâu.

Dương Hựu Nhiên kinh ngạc: "Anh ở nhà học bao lâu rồi? Học rất tốt, sao không giẫm lên chân em nữa? Em đang chờ trừng phạt anh."

Gió đêm ôn hòa, Giang Diệc cúi đầu: “Nếu em muốn trừng phạt anh, anh sẽ cân nhắc có nên cho em một cơ hội hay không.”

Dương Hựu Nhiên ôm lấy anh: “Em cũng không có nghĩ tới, bởi vì hiện tại em rất vui vẻ.” Cậu tựa cằm vào vai Giang Diệc.

Nghe thấy Giang Diệc nói: “Khiêu vũ có vui hơn chạm vào cơ bụng của anh không?”

"Đều rất vui vẻ." Dương Hựu Nhiên hai người đi dạo một vòng trong công viên quảng trường: "Dopamine của em lúc này tiết ra rất nhiều. Còn anh thì sao?"

Giang Diệc dừng lại mấy giây, nói: "Anh cũng vậy."

Dương Hựu Nhiên nâng cằm: "Sao anh lại nói như vậy?"

Giang Diệc nói: "Đó là bởi vì... tế bào thần kinh của anh nhận được tín hiệu kí©h thí©ɧ, các túi dopamine hợp nhất với màng tế bào thần kinh, giải phóng dopamine vào khe hở tiếp hợp của anh..."

Dương Hựu Nhiên: "Dừng tay."

Dương Hựu Nhiên: “Em không muốn nghe điều này.”

"Em muốn nghe gì?"

Dương Hựu Nhiên: "Anh cho rằng em muốn nghe cái gì?"

Nhiều câu trả lời hiện lên trong đầu Giang Diệc, rồi anh nói: "Khiêu vũ cùng em... Anh rất vui." Giọng nói của anh có vẻ không chắc chắn, như đang do dự nhưng thực ra lại không được tự nhiên vì anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc.

"Em thích nghe điều này." Dương Hựu Nhiên nói: "Mặc dù đây không phải là một câu trả lời tiêu chuẩn." Cậu bước hơi sai và cố ý giẫm lên anh, ghé sát vào tai anh, nói: "Xin lỗi, anh trai, em vô tình giẫm phải anh, anh muốn trừng phạt em thế nào?

=Giang Diệc nhận ra lời nói của cậu có ý nghĩa khác, vốn dĩ anh muốn nói: “Tối nay anh có thể cùng em viết xong bài luận.” Lời vừa ra đến môi, anh lại nuốt xuống.

Anh không thể nói những lời phù phiếm, đành chuyển chủ đề lại cho Dương Hựu Nhiên: “Ví dụ như?”
« Chương TrướcChương Tiếp »