Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Trách Được Anh!

Chương 94: Em Muốn Cùng Anh Chữa Bệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hành động của Giang Diệc hoàn toàn khiến Dương Hựu Nhiên choáng váng, bởi vì chưa từng có ai làm điều này cho cậu. Giang Diệc giúp cậu nới lỏng dây giày và cởi giày...

Dương Hựu Nhiên từ nhỏ đã tự lập, biết mẹ mở tiệm làm tóc rất vất vả nên cậu đã tự chăm sóc bản thân, cậu nấu ăn không ngon, thậm chí không thể chiên được một quả trứng. Vì không có tài nấu ăn, cậu luôn chịu đựng bản thân không lãng phí, thậm chí còn ăn hết trứng rán mình làm hỏng.

Đối với những việc nhỏ nhặt như đi giày và buộc dây giày, cậu đã tự mình làm điều đó từ khi có hiểu biết.

Giang Diệc quỳ một gối, ngẩng đầu lên: "Ngón chân, còn đau không?"

Đèn cảm biến ở lối vào mờ đi, bên cạnh có một con chó thiếu kiên nhẫn, Dương Hựu Nhiên cụp mắt xuống, đèn đột nhiên bật sáng trở lại, chiếu thẳng vào gáy cậu, bóng đen in xuống khuôn mặt đang tập trung của Giang Diệc.

Dương Hựu Nhiên mặt đỏ lên, quên mất sự khó chịu ở trên xe, nói: "Còn có chút đau, hôm nay không thể dạy anh khiêu vũ."

Giang Diệc xin lỗi: "Chân kia cũng đau à?"

"Chỉ một chút thôi." Dương Hựu Nhiên cúi người, vành tai đỏ bừng: "Đừng chạm vào chân em, em cần thay tất... Không, em cần cởi tất."

Giang Diệc chú ý đến lỗ tai của cậu, lại cụp mắt xuống, giống như bác sĩ dùng ngón cái ấn vào ngón chân cậu, kiểm tra xem sụn của cậu có bị lệch hay không, rồi nói: “Nếu đau quá, chúng ta sẽ đến bệnh viện để chụp X-quang."

Toàn thân Dương Hựu Nhiên căng thẳng, cậu không khỏi run rẩy: "Anh, xin anh đừng..."

Giang Diệc: "Hả?"

Dương Hựu Nhiên ngừng nói: "Em không cần đi bệnh viện, cũng không có nghiêm trọng như vậy..."

Giang Diệc giúp cậu cởi tất, và có vẻ như chân không bị tổn thương gì, Dương Hựu Nhiên không cảm thấy đau chút nào, tuy nhiên, Giang Diệc đã giữ cổ chân cậu rồi véo ngón chân, khiến cậu cảm thấy xấu hổ, vội nói dối cần đi vào nhà vệ sinh, vội vàng chui vào, vặn vòi nước rửa chân, nước lạnh rửa sạch mu bàn chân trắng nõn của cậu, khuôn mặt đỏ bừng phản chiếu trong dòng nước chảy của gạch lát sàn màu đen.

Giang Diệc chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn về phía cửa.

Dương Hựu Nhiên nhanh chóng đi ra, đi dép lê, nhìn có chút vội.

Giang Diệc đã bật đèn lên, nhưng dù sao anh cũng là khách nên chỉ đứng ở sảnh mà không vào. Nhìn thấy Dương Hựu Nhiên đi lại bình thường, anh thở phào nhẹ nhõm.

Dương Hựu Nhiên thật sự không muốn anh đi, nhưng thân thể của Giang Diệc lại có vấn đề, cậu có thể làm sao, bây giờ ôm lấy Giang Diệc, lại có phản ứng, sau đó Giang Diệc đột nhiên nói không được!

Vì thế Dương Hựu Nhiên tự nhiên rót cho anh một cốc nước: "Ngày mai em dạy anh khiêu vũ. Anh cũng đã điều trị ở bệnh viện chữa trị lần hai, anh... Bởi vì câu hỏi này hơi ngượng ngùng, giọng điệu của cậu có chút thận trọng.

Giang Diệc không đi chữa trị, hoàn toàn lãng phí thời gian. Vì vậy, anh ta đưa tiền cho y tá, nhờ y tá giúp anh ta nói quanh co với Dương Hựu Nhiên và nói rằng anh ta sẽ đi.

Giang Diệc cúi đầu uống nước nói: “Khá hơn rồi.” Ít nhất hiện tại anh thích ôm Hựu Nhiên, bình thường anh quen ngủ một mình, nhưng gần đây trước khi đi ngủ anh luôn cảm thấy trong vòng tay trống rỗng, muốn được ôm cậu.

Dương Hựu Nhiên hai mắt sáng lên: "Có... tiến bộ rồi?"

Sắc mặt Giang Diệc bình tĩnh, cũng không nhìn cậu: “Anh không biết.”

“Anh không biết, vậy làm sao anh có thể nói là nó đang trở nên tốt hơn?”

Giang Diệc: "Bác sĩ tâm lý nói như vậy."

Bản thân anh là bác sĩ tâm lý đó.

Dương Hựu Nhiên ngồi ở bên cạnh anh, ôm lấy má anh: "Ồ... anh có nghe lời bác sĩ không? Chỉ ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thôi, trói các loại..."

Nghe vậy, Giang Diệc liền quay đầu đi, cầm ly rượu trong tay, xương ngón tay siết chặt, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Không có chuyện đó.”

Dương Hựu Nhiên đặt tay lên vai anh: "Sao anh không nghe lời?"

Giang Diệc ánh mắt rơi vào trên mặt cậu: "Lời khuyên của bác sĩ cũng vô dụng."

"Ai đã nói thế?"

Giang Diệc: "Anh nói."

Dương Hựu Nhiên cau mày: "Em thấy trên Google có rất nhiều người đánh giá tốt về vị bác sĩ này! Họ nói ông ấy chữa bệnh rối loạn tâm lý tìиɧ ɖu͙© rất giỏi và nổi tiếng ở Massachusetts! Anh so với ông ấy còn giỏi hơn sao?"

Giang Diệc gật đầu: "Ừ."

Dương Hựu Nhiên: "..."

Dương Hựu Nhiên nhất thời không nói nên lời: "Anh còn nói có!!"

Giang Diệc bình tĩnh nói: “Nếu em không tin, anh có thể lấy giấy phép chứng minh.”

Dương Hựu Nhiên cảm thấy hết sức hoang đường: "?? Giang Diệc, anh thi lấy giấy phép. Thi lấy giấy phép thì có ích lợi gì? Anh vẫn... như vậy không có tác dụng."

Plato muốn BE! !(Kết thúc buồn)

Làm sao anh có thể không hợp tác và chủ động chữa trị cho em! ! Đây là sự vô trách nhiệm với chính mình! !

Vì vậy Dương Hựu Nhiên càng xúc động hơn một chút: "Không được, anh phải cố gắng. Chúng ta phải tích cực chữa trị cho anh. Bác sĩ bảo chúng ta không mặc quần áo tiếp xúc trong bóng tối, trói anh lại."

Dương Hựu Nhiên đi vào phòng, nới lỏng cà vạt trên cổ: "Em tìm xem có thứ gì để trói anh... Nếu biết sớm thì em nên mua một ít."

Giang Diệc thấy cậu lục lọi trong tủ, trở nên bất đắc dĩ: "Đó không phải lời nói ban đầu của bác sĩ, đó là ba mệnh lệnh y tế khác nhau, không thể nhầm lẫn, chỉ là gợi ý mà thôi."

"Phải nghe lời đề nghị. Bằng không, anh có biện pháp nào tốt hơn không? Không uống thuốc, không hợp tác chữa trị, trên mặt Dương Hựu Nhiên tràn đầy lo lắng, hoài nghi chính mình cùng anh trai Evan muốn BE. Trong lòng cảm thấy khó chịu: "Vì sao anh lại cố chấp như vậy?"

Giang Diệc không nói gì.

Dương Hựu Nhiên không nghe thấy âm thanh tưởng rằng anh đã chạy trốn, cậu quay đầu nhìn anh qua khe cửa, thấy anh vẫn ngồi, lấy ra mấy cái cà vạt nói: "Chỉ có mỗi cái này, dùng tạm nó đi, Harry, đi tắt đèn đi.”

Harry vẫy đuôi trong cũi, chứng tỏ nó là chó Samoyed chứ không phải chó collie biên giới.

Giang Diệc muốn đi, nhưng điều này quá thô lỗ sẽ khiến cậu lại tức giận.

Cho nên khi Dương Hựu Nhiên mang theo mấy cái cà vạt đủ màu sắc đi tới, trên mặt hiện lên bất đắc dĩ: "Cái này thật sự cần thiết sao?"

"Đương nhiên."

Giang Diệc sờ sờ đầu cậu: "Em uống rượu."

"Không phải vấn đề uống rượu hay không, mà là em muốn cùng anh chữa bệnh." Dương Hựu Nhiên kéo tay anh ra, nói: "Đưa tay cho em." Dừng một chút, cậu ngước mắt lên nói: "Không phải, trước tiên cần cởϊ qυầи áo ra."

Giang Diệc lắc đầu: "Như vậy không tốt lắm."

Dương Hựu Nhiên không để ý tới lời nói của anh, khăng khăng đem hai tay anh đặt lên bàn, Giang Diệc phối hợp một lát mới nói: "Đừng quấn quá chặt."

Dương Hựu Nhiên đang thắt nút, Giang Diệc quan sát những nút thắt lộn xộn của cậu. Dương Hựu Nhiên cúi đầu nhìn nút thắt mình vừa thắt, ánh mắt không khỏi lưu luyến trên người anh.

Rõ ràng Giang Diệc đang mặc quần áo, nhưng tại sao...

Giang Diệc: "Chuẩn bị xong chưa?"

Dương Hựu Nhiên gật đầu.

Giang Diệc: "Tắt đèn."

Dương Hựu Nhiên tắt đèn, dùng điện thoại di động chiếu sáng rồi đi tới chỗ anh. Giang Diệc sau đó cúi đầu và dùng răng mở nút thắt, dành khoảng hai hoặc ba phút trong bóng tối.

Kỳ thật anh cũng không có cảm giác gì, biết Dương Hựu Nhiên đang ở trong bóng tối nhìn anh, Giang Diệc chỉ coi là cậu đang chơi đùa với anh, sau khi cởi trói liền đưa tay ra: "Được rồi, em đi bật đèn lên."

Dương Hựu Nhiên bật đèn lên: "Sao nhanh như vậy đã cởi ra được rồi? Rõ ràng em đã buộc nhiều lần, cái này có ích không?"

Giang Diệc đặt chiếc cà vạt đen lên mu bàn tay và nói: "Rất rõ ràng là không."

Dương Hựu Nhiên kiên quyết nói: "Chắc là do anh chưa cởϊ qυầи áo nên thần kinh chưa được kí©h thí©ɧ. Hãy cởi ra và chúng ta thử lại."
« Chương TrướcChương Tiếp »