Chương 92: Anh Phát Hiện Mình Cũng Nghiện Điều Này

Giây tiếp theo, Giang Diệc cảm giác được Dương Hựu Nhiên ôm anh, đem mặt tựa vào trên vai mình.

Đó không phải là một cái ôm quá sâu, nó chỉ kéo dài khoảng bốn hoặc năm giây. Giang Diệc dùng một tay bóp chặt chai nước khoáng rỗng, vẻ mặt sững sờ.

"Trên người anh có mùi mồ hôi, đợi anh tắm rửa xong rồi ôm em sau.” Giang Diệc nói. Có vẻ như vì không thể làm gì thân mật hơn nên Dương Hựu Nhiên thể hiện mong muốn ở việc nắm tay và ôm một cách tinh tế hơn.

Giang Diệc phát hiện mình có phần nghiện nó...

Các bạn học gần đó nhìn sang họ, có lẽ là vì họ không ngờ Evan lại ôm ai đó trên sân. Dương Hựu Nhiên đứng ở trước mặt anh, rất gần, ngẩng đầu lên: "Trận chiến sẽ kéo dài bao lâu?"

Giang Diệc cúi đầu nhìn đồng hồ: "Bình thường thì năm giờ rưỡi mới kết thúc. Lát nữa bọn anh sẽ ăn tối ở nhà Paul. Em có muốn đi không?"

"Paul là ai? Anh ấy là bạn cùng lớp có mối quan hệ tốt với anh sao?"

"Bình thường." Giang Diệc không có bạn học thân thiết nào, nhưng anh có mối quan hệ tốt với mọi người nhưng không quá thân thiết.

Dương Hựu Nhiên đồng ý, Giang Diệc chơi thêm một ván nữa, sau đó đi tắm. Giới thiệu Dương Hựu Nhiên với các bạn cùng lớp là “bạn trai” của mình.

Ken chính là người Đức đã giúp Dương Hựu Nhiên lên lớp gọi cho Giang Diệc lần đầu tiên.

Ken cố ý nói với Giang Diệc: "Evan, đây không phải là em trai của anh sao?"

"Trước đây là một người em trai." Giang Diệc giải thích: "Nhưng em ấy không có quan hệ huyết thống. Roy là cháu trai của thầy tôi."

Lúc nãy Dương Hựu Nhiên ở bên cạnh Giang Diệc nên không để ý. Bây giờ một nhóm người đi vào phòng thay đồ, Dương Hựu Nhiên đứng ở bên cạnh cảm thấy không chịu nổi, mùi cơ thể của mấy nam sinh này quá nặng.

Dương Hựu Nhiên không có ý định đi theo, vì vậy bảo Giang Diệc tắm nhanh rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Thấy thế Giang Diệc chỉ tắm rửa trong ba phút và đi ra. Mái tóc đen ngắn của anh chỉ lau khô vài cái bằng khăn, và nó vẫn còn nhỏ nước, có phần lộn xộn.

Da của Giang Diệc hơi đỏ sau khi tập thể dục. Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng rãi và sạch sẽ. Anh ấy cao và có đôi chân dài. Bước đến gần cậu: "Bây giờ có thể ôm."

Anh không chủ động, vì lần nào Dương Hựu Nhiên cũng không nhịn được mà ôm chặt Giang Diệc như một con gấu túi bên cạnh bộ máy nhặt bóng ngoài phòng thay đồ, ngửi mùi sạch sẽ. nhưng vẫn còn mồ hôi nhàn nhạt trên cổ anh, khiến cậu chỉ muốn vùi mặt vào đó.

Giang Diệc, người cũng nghiện điều này nhưng không nói gì, cụp mắt xuống, đặt hai tay lên eo cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Dương Hựu Nhiên qua lớp vải quần áo.

Trước khi bọn họ đi ra, hai người đã kết thúc cái ôm. Giang Diệc một tay cầm túi thể thao, tay còn lại bị Dương Hựu Nhiên nắm lấy, lái xe đi.

Trời tối, Giang Diệc đưa cậu đến nhà một người bạn dự tiệc. Bầu không khí hoàn toàn khác với bữa tiệc cuối cùng dành cho sinh viên nước ngoài mà Jimmy dẫn Dương Hựu Nhiên đến, chỉ có mười hai hoặc ba người tham dự. Một số món tráng miệng tự làm được đặt dưới ánh đèn rực rỡ, bao gồm bánh mì nướng, xúc xích thịt xông khói, mứt và rượu vang đỏ. Tất cả đều do vợ của Paul chuẩn bị.

Paul tuy là bạn cùng lớp Giang Diệc nhưng anh ấy đã ba mươi mấy tuổi, sau khi kết hôn, anh ấy mua một căn nhà nhỏ ở Boston, trong nhà còn có bốn đứa nhỏ.

Chung quanh phòng khách được bao quanh bởi ghế dài, ghế sofa đơn, thảm trải sàn và ghế ăn.

Vừa đủ chỗ cho tất cả mọi người. Dương Hựu Nhiên ăn nhẹ một chiếc bánh sandwich, cùng Giang Diệc ngồi vào một chiếc ghế sofa đơn, cậu ngồi vào trong ghế, Giang Diệc nửa nghiêng người ngồi trên tay vịn.

Bởi vì tư thế ngồi trên này của anh, mà Dương Hựu Nhiên một tay nắm lấy lòng bàn tay của anh. Một bên nghe những người bạn cùng lớp anh kể những câu chuyện "đùa" với những nền văn hóa hoàn toàn khác nhau, cũng như những nội dung thử nghiệm mà Dương Hựu Nhiên hoàn toàn không hiểu được.

“Những vấn đề bất bình đẳng xã hội có thể phát sinh từ việc cấy ghép phi sinh học cũng cần được xem xét” và “làm thế nào những hướng dẫn này có thể cân bằng giữa việc thúc đẩy nghiên cứu khoa học và điểm mấu chốt của đạo đức”.

Điều này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Dương Hựu Nhiên. Một nhóm các nhà khoa học hàng đầu về khoa học đời sống đang nói về những vấn đề chuyên môn trong lĩnh vực của họ.

Một mặt Dương Hựu Nhiên cố tỏ ra nghiêm túc lắng nghe mặt khác thì lại chán nản chơi đùa với tay Giang Diệc, vuốt ve lòng bàn tay dọc theo đường gân và những ngón tay khớp nối khéo léo của anh với vẻ nhẹ nhàng và dịu dàng.

Giang Diệc chưa bao giờ phản đối việc cậu móc ngón tay hay nắm tay, nhưng anh cực lực phản đối trò chơi tay đầy khıêυ khí©h của anh. Vì thế Giang Diệc ngăn cậu lại, nghiêng người nói nhỏ: “Có thể đừng gãi tay anh được không?”

Dương Hựu Nhiên ngẩng đầu ghé sát vào tai anh: “Bọn anh liên hoan đều thế này sao?”

Giang Diệc: "Không vui sao?"

Dương Hựu Nhiên: "Thật là thú vị. Tại sao anh không nói chuyện? Bọn họ đều đang nói chuyện."

Giang Diệc lắc đầu. Anh không thích nói chuyện hoặc trở thành người được chú ý trong đám đông. Trừ khi đó là tình huống bắt buộc như hội nghị học thuật.

Dương Hựu Nhiên tự nhiên cho rằng anh không có tư cách nói chuyện, lại không cho rằng mọi người đều biết tính cách của anh.

Giang Diệc lo cậu sẽ chán nên nói: “Anh biết nhảy, biết hát hay gì đó, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu.”

Cuộc trò chuyện đạt đến cao trào sau ba mươi phút, dường như đã nổ ra một cuộc tranh luận nhỏ về đạo đức nghiên cứu. Trong đó Giang Diệc đã nói hai lần, và Dương Hựu Nhiên nhận thấy rằng mọi người đều dừng lại và nhìn anh khi anh nói. Giang Diệc bình tĩnh nói và trình bày quan điểm của mình với giọng điệu bình tĩnh: "... cần thiết lập một khuôn khổ đạo đức toàn diện để hướng dẫn các hướng nghiên cứu và thực hành ứng dụng."

Sau đó mọi người xung quanh đều vỗ tay.

Bởi vì ngôn ngữ nói của họ bao gồm quá nhiều thuật ngữ chuyên môn và một loạt tiếng Anh mà cậu chưa từng nghe đến trước đây, Dương Hựu Nhiên gần giống như một người điếc.

Cậu bắt đầu nhận ra phần thông minh và thiên tài của Giang Diệc. Điều này khiến Dương Hựu Nhiên không thể rời mắt khi ngước nhìn anh.

Giang Diệc nhận ra ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời và tập trung của cậu.

“Anh thật đẹp trai, anh trai.” Dương Hựu Nhiên một ngày khen anh đẹp trai ba lần. Không ai lại không thích được khen ngợi hết lòng như vậy, với ánh mắt chân thành và trong sáng, Giang Diệc mỗi lần nghe thấy khó tránh khỏi thoát tục mà lại thích cậu hơn một chút. Tính cách của cậu ấy thật sự quá tốt mà.

Dương Hựu Nhiên: “Trong phòng thí nghiệm của anh chắc chắn có rất nhiều người thích anh đúng không?”