Chương 91: Không Muốn Vấy Bẩn Cậu

Một năm trước, Khương Phàm ký hợp đồng với Công ty giải trí Vạn Nghiên và chuẩn bị tham gia cuộc thi tài năng với tư cách là thực tập sinh.

Hắn nhờ Dương Hựu Nhiên giúp sắp xếp khóa học hè mà hắn theo học tại MIT. Điều này nhằm giúp hắn mạ vàng trước khi ra mắt, vì trình độ học vấn của hắn không mấy ưa nhìn.

Có kinh nghiệm học tập ngắn hạn tại MIT, Khương Phàm cho rằng hắn khác biệt với những sinh viên trường kỹ thuật khác.

Nhưng cách đây vài tháng, vì quá xấu xí trong thời gian hồi phục sau phẫu thuật thẩm mỹ và trông như đầu lợn nên hắn đã bị Dương Hựu Nhiên sợ hãi chặn mọi thông tin liên lạc.

Một tháng sau đó, hắn đã bình phục và trông vẫn ổn, nhưng lại không thể liên lạc với Dương Hựu Nhiên, vì vậy hắn chỉ có thể để lại tin nhắn trên nền INS của đối phương và gửi cho cậu một bức ảnh selfie sau khi hồi phục: “Em yêu!! Mặt anh không sao rồi!! Đừng chặn anh, em yêu.”

Sau đó, Khương Phàm cũng không biết Dương Hựu Nhiên có trả lời hay không, bởi vì dưới sự giám sát của tổ tiết mục, hắn không thể sử dụng điện thoại di động.

Harry Yeye này, tại sao Harry này trông giống Dương Hựu Nhiên như thế, đến cả giọng nói cũng giống nhau.

Khương Phàm không khỏi nghĩ tới cậu.

Không, đây không thể là Dương Hựu Nhiên, chắc trông hơi giống cậu thôi!

Sau đó Khương Phàm nhìn thấy con chó của Harry Yeye xuất hiện thoáng qua trong bức ảnh.

Đó là một chú chó Samoyed trắng như tuyết đang được nuôi dưỡng bằng cách ca hát.

——Đó là con chó của Dương Hựu Nhiên, Samoyed của Dương Hựu Nhiên! Nó tên là Harry! ! Nó thậm chí đã nhai tất của hắn! !

Khương Phàm đột nhiên thông suốt! Đây thực sự là Dương Hựu Nhiên! ! Biểu cảm của hắn trên sân khấu gần như không thể quản lý tốt được.

"Evan?" Trợ lý của công ty đến gần giúp hắn sắp xếp micro, hỏi: "Thế nào rồi? Anh đã rất quen thuộc với bài hát này rồi, hãy nghe lại một lần nữa, đợi lúc nữa anh là người đầu tiên xuất hiện."

Khương Phàm mấp máy môi, tắt micro: “Harry này, có phải là ca sĩ trực tuyến không? Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói đến người này?”

Trợ lý nói: "Có vẻ như gần đây cậu ấy đã trở nên nổi tiếng. Cậu ấy là một ca sĩ nhỏ phát sóng trực tiếp. Cậu ấy không quá nổi bật. Đừng lo lắng về điều này và hãy tập hát nhanh lên. Đã tới lượt ra sân khấu rồi."

Nhìn bề ngoài là năm phút đếm ngược, nhưng nếu màn trình diễn của anh ấy đặc biệt tệ, đội đạo diễn sẽ cắt đi còn hai phút.

Khương Phàm cúi đầu hỏi trợ lý: "Đợi ghi hình xong, tôi có thể dùng điện thoại di động của cậu được không? Giúp tôi tìm kênh phát sóng trực tiếp của Harry Yeye, tôi muốn xem."

Khi buổi ghi hình kết thúc, đã là 3 giờ 30 sáng, Dương Hựu Nhiên không phát sóng trực tiếp. Sau giờ học, Dương Hựu Nhiên đã đến MIT. Vì biết bạn trai đang ở sân tennis nên cậu đến xem anh thi đấu.

Gần đây Giang Diệc đang tập thể dục rất thường xuyên. Thường thấy anh nghe điện trong khi tập thể dục, chơi bóng hoặc đấu kiếm.

Dương Hựu Nhiên nhờ Jimmy chở cậu đến đó. Jimmy nói: "Ồ, bạn trai của cậu đang chơi quần vợt à? Anh ấy chơi kém không?"

Dương Hựu Nhiên không biết anh chơi có tốt hay không, nhưng vẫn duy trì lòng tự trọng cho Giang Diệc nói: "Anh ấy chơi rất tốt."

Jimmy: "Tốt như anh ấy đang ở trên giường à?"

Dương Hựu Nhiên hơi do dự: "Chắc chắn rồi."

Jimmy cười toe toét nói: "Lần sau đấu với tôi nhé."

Dương Hựu Nhiên không dám trả lời, xuống xe, tạm biệt anh ấy rồi chạy vào sân vận động.

Cậu tìm thấy sân số 5, nơi Giang Diệc đang chơi. Bọn họ đang chơi lưới đôi, và Giang Diệc cùng đội với một thanh niên cao gầy, tóc vàng.

Phía đối diện là một người Đức mà cậu đã từng gặp trước đây, hình như tên anh ta là Ken, và một người đàn ông da trắng vạm vỡ khác mà cậu chưa từng gặp trước đây. Anh ta trông không giống các bạn cùng lớp của anh trong phòng thí nghiệm.

Đối thủ vung vợt và tấn công. Giang Diệc dễ dàng đánh trả sang một bên, quả bóng bay ngang bầu trời với điểm tiếp đất cực kỳ chính xác. Anh mặc một chiếc áo phông đen và quần đùi cùng màu, đường cơ bắp mịn màng và mạnh mẽ, hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc.

Dương Hựu Nhiên đang cầm nước khoáng sửng sốt, anh chơi giỏi như vậy? Vậy sao trước đó anh ấy không dẫn mình đến sân tennis xem?

“Evan,” đối thủ gọi anh: "Hình như em trai anh đang ở đây.”

Giang Diệc hơi thở dốc, quả táo adam của anh lăn lên xuống, liếc nhìn, Dương Hựu Nhiên lập tức vui vẻ vẫy tay với anh: "Evan!"

Giang Diệc chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi bảo cậu ngồi xuống. Thấy cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, Giang Diệc thu hồi ánh mắt, dùng năm ngón tay nắm chặt quả bóng tennis và nhìn về phía đối diện của tấm lưới. hơi giơ tay lên, tay áo ngắn ôm sát vào da, làm nổi bật nét cơ bắp săn chắc.

Giang Diệc vung vợt mạnh và giao bóng, đập bóng như một mũi tên chính xác, nhắm chính xác vào khoảng trống mà đối thủ không thể phòng thủ——

Dương Hựu Nhiên lại bị mê hoặc, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, cậu cho là Giang Diệc chơi xấu! !

Mười lăm phút sau, Giang Diệc làm động tác tạm dừng lại.

Quần áo trên người gần như ướt sũng và dính chặt vào cơ bắp, lông mày và mắt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt trông tối sầm hơn. Giang Diệc tùy ý ném vợt tennis lên chiếc ghế màu xanh bên cạnh Dương Hựu Nhiên, Dương Hựu Nhiên mở sẵn nước đưa cho anh, Giang Diệc quay đầu uống một ngụm rồi đặt xuống.

"Anh, anh chơi thật tuyệt vời. Anh là chàng trai đẹp trai nhất mà em từng thấy khi chơi quần vợt." Dương Hựu Nhiên giơ tay lên ôm anh như mọi lần. Giang Diệc đã quen với việc này, nhưng lần này Giang Diệc lùi lại nửa bước và đưa một tay đẩy cậu ra.

“Em không thể ôm được sao?” Dương Hựu Nhiên có chút không hiểu, nghiêng đầu nhìn bạn bè của anh: "Anh sợ bạn bè trong phòng thí nghiệm biết anh là gay à?”

"Không, anh đang đổ mồ hôi." Giang Diệc thấy hôm nay cậu rất trắng, làn da trắng không tì vết, khiến anh không dám làm vấy bẩn cậu.