Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Trách Được Anh!

Chương 89: Anh Không Cần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Diệc: “Bệnh viện mà em tìm…” Anh muốn nói rằng nó không đáng tin cậy và không cần thiết. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Dương Hựu Nhiên, Giang Diệc chỉ có thể nói: "Hẹn mấy giờ?"

"Hai giờ chiều." Dương Hựu Nhiên ôm anh như vậy ước chừng mười phút: "Bệnh viện gửi cho em một bản câu hỏi, lát nữa anh cần phải điền."

Giang Diệc nói được. Cảm giác ôm cậu thật dễ chịu, còn có cảm giác được lấp đầy trong vòng tay khiến anh không muốn buông ra.

Hai giờ kém mười phút, hai người đến viện, Giang Diệc liếc nhìn bảng hiệu của viện, phát hiện đây là phòng khám chuyên khoa tìиɧ ɖu͙©. Những người trong viện đều là nam giới độc thân hoặc các cặp vợ chồng trung niên, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

Giang Diệc quay đầu nhìn Dương Hựu Nhiên, phát hiện cậu cũng đang lo lắng, đang đội mũ che đậy.

Dương Hựu Nhiên nói: "Dù sao em vẫn là minh tinh, nếu bị chụp ở đây, em cũng không thể gột rửa sạch sẽ."

Giang Diệc: "..."

Dương Hựu Nhiên từ trong cặp lấy ra một chiếc mũ bóng chày và kính râm: "Của anh đấy, anh cũng nên đội đi. Sau này anh có thể phải ra mắt." Dương Hựu Nhiên đeo kính râm lên chiếc mũi cao của bạn trai.

Tuy rằng không biết mình nói ra mắt là có ý gì, nhưng Giang Diệc vẫn đội mũ lên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Cứ coi nó như một cuộc hẹn hò.

Mặc dù đến đây để hẹn hò có hơi lạ một chút.

Giang Diệc bắt đầu điền vào bảng câu hỏi, còn Dương Hựu Nhiên đứng bên cạnh nhìn: “Anh bị rối loạn cương dương à?”

Giang Diệc đã kiểm tra là không và nói với Dương Hựu Nhiên: "Anh không gặp phải vấn đề như vậy."

Dương Hựu Nhiên khẳng định gật đầu: "Đúng là anh không bị thế, em đã nhìn thấy."

Cậu nhìn thấy nó vào đêm hai người đi xem buổi hòa nhạc ở thành phố bên cạnh, Giang Diệc không che đậy phần đó, nó áp sát vào cơ bụng của anh, trông thật bự.

Dương Hựu Nhiên liếc nhìn quần anh, Giang Diệc dùng tay giữ cằm cậu: “Đừng nhìn lung tung.”

Giang Diệc tiếp tục điền vào bảng câu hỏi.

Dương Hựu Nhiên: "Khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của anh là gì?"

Giang Diệc đánh dấu "nam" giữa "nam" và "nữ" và "tình yêu thứ tư".

Dương Hựu Nhiên nâng cằm: "Buổi sáng anh cương cứng với tần suất như thế nào?"

Giang Diệc hy vọng mình có thể giữ im lặng.

Anh cũng hy vọng anh ấy có thể ngừng đọc bảng câu hỏi của chính mình.

Suy cho cùng: "mỗi ngày” không phải là một câu trả lời hay ho.

Dương Hựu Nhiên từ ngón tay cầm bút ngẩng đầu lên: "Anh còn do dự cái gì? Tại sao không chọn?"

Trên mặt Giang Diệc không có bao nhiêu biểu tình, xoay người dùng khuỷu tay chặn lại bảng câu hỏi: "Hàng ngày" kiểm tra.

Dương Hựu Nhiên: "Không cho em xem sao?"

"Anh không muốn em nhìn thấy." Giang Diệc giơ tay phải ấn vành mũ cậu xuống, một tay giữ cậu ngăn cậu không ngẩng đầu lên, sau đó dùng tay trái nhanh chóng đọc và chọn.

Bởi vì vẫn còn một số câu hỏi:

"Bạn đã từng quan hệ tìиɧ ɖu͙© chưa?": "Tần suất tự gây ra - hơn hai lần một ngày, một lần một ngày, một lần mỗi ngày, ba ngày một lần, một lần một tuần, mỗi tháng một lần, không bao giờ"... câu hỏi như thế này.

Giang Diệc chỉ mất một phút để điền và gửi.

Sau khi chờ một lúc, đến lượt Evan. Khi y tá gọi tên Evan, có ba người đàn ông đứng dậy cùng lúc.

Giang Diệc: "?"

Dương Hựu Nhiên: “Ha ha ha, có nhiều người tên Evan bị rối loạn chức năng như vậy.”

Y tá: "Evan, John?" Cô ấy lúng túng nói bính âm, Giang Diệc đứng dậy.

Dương Hựu Nhiên cổ vũ cho anh, vẻ mặt đầy khích lệ: "Mau vào đi, khi đi ra sẽ anh sẽ ổn thôi."

Giang Diệc duỗi tay về phía cậu và bước với vẻ mặt bất lực trên mũ và kính râm vào phòng tư vấn.

Dương Hựu Nhiên ngồi trên ghế sofa dựa vào tường, khi anh vừa bước vào, cậu chống tay lên cằm và thở dài.

Bên cạnh cậu có người nhà bệnh nhân đang tâm sự về tình trạng của chồng và phàn nàn với nhau, nhưng Dương Hựu Nhiên không dám tham gia vì sợ bị phát hiện.

Giang Diệc đã trải qua một loạt các cuộc kiểm tra thể chất và sau đó là tư vấn tâm lý. Bởi vì Giang Diệc hoàn toàn hiểu được phương pháp và nhịp điệu đặt câu hỏi của nhà tâm lý học nên đã đưa đối phương vào nhịp điệu của riêng mình.

Sau khi trò chuyện với anh bốn mươi phút, bác sĩ đưa ra kết luận: “Nguyên nhân do bạn đã mặc đồ lót không phù hợp trong tuổi dậy thì, và chỉ sau khi đến Boston, bạn mới rơi vào hoàn cảnh hiện tại, bởi vì bạn luôn có cảm giác gò bó và bạn cần phải thoát ra, chẳng hạn như ngủ khỏa thân đúng cách.

Giang Diệc bình tĩnh gật đầu, chắp hai tay đặt lên đầu gối với tư thế bình tĩnh: “Còn nữa không?”

Bác sĩ: "Một số hạn chế về mặt tinh thần cũng rất nghiêm trọng, và bạn rất phản đối chủ đề tìиɧ ɖu͙©."

Giang Diệc nói: “Tôi là người Trung Quốc.”

Bác sĩ: “Đúng vậy, tôi có một số bệnh nhân người phương Đông cũng có hoàn cảnh tương tự như bạn, bạn có thể thử trói mình lại rồi thoát ra.”

Giang Diệc gật đầu: "Còn có chuyện gì sao?"

Bác sĩ: "...Ngoài ra, hãy cùng bạn tình tiến hành nhiều thí nghiệm vật lý hơn. Lúc đầu, bạn có thể thực hiện trong bóng tối, áp lực sẽ ít hơn."

"Tôi hiểu rồi." Giang Diệc nhìn đồng hồ và đứng dậy. Ánh sáng từ tấm rèm chiếu lên đôi vai rộng lớn của anh. "Thời gian tư vấn đã kết thúc. Tôi có thể rời đi. Chúc anh một cuộc sống hạnh phúc."

bác sĩ:"... "

Tại sao tôi lại có cảm giác như bị bệnh nhân này cướp mất lời thoại của mình? Anh trông giống bác sĩ tâm lý hơn tôi.

Trước khi Giang Diệc rời đi, y tá nói với anh rằng vẫn còn ba tuần điều trị và anh cần đến mỗi tuần một lần vào thời điểm thuận tiện.

Y tá: "Chúng tôi đã gửi một số kế hoạch điều trị và thông tin đến địa chỉ email mà bạn để lại trong bảng câu hỏi. Vui lòng kiểm tra nó."

Giang Diệc đi ra ngoài tìm Dương Hựu Nhiên, Dương Hựu Nhiên đã đợi anh gần hai giờ, trong tay cầm một lon Co ca, đeo tai nghe nghe nhạc, nhắm mắt ở một góc vắng vẻ.

Khi Giang Diệc bước tới gần cậu, anh chặn ánh sáng trước mắt, lông mi của Dương Hựu Nhiên khẽ run lên. Anh nghiêng người nhìn, nhưng không phát ra âm thanh, Dương Hựu Nhiên chậm rãi dụi dụi mắt : "Anh ra rồi, xong rồi chứ?”

"Xong rồi." Giang Diệc mặc dù nhìn thấy bên cạnh có người, nhưng vẫn sờ vào tóc của cậu.

Dương Hựu Nhiên ngẩng đầu: "Hả? Chữa khỏi rồi à?"

Giang Diệc lắc đầu: "Vẫn chưa."

"Ồ..." Giọng nói của Dương Hựu Nhiên có chút thất vọng, nhưng sau đó cậu nhanh chóng giơ tay lên, nắm lấy ngón tay của anh đặt lên môi: "Không sao đâu, đừng nản lòng, chúng ta chỉ cần chữa trị thêm vài lần nữa là được."

"...Được rồi." Tuy Giang Diệc không còn ý định quay lại nữa nhưng anh vẫn hợp tác với cậu.

Hai người đi ra ngoài, Dương Hựu Nhiên nói: "Bác sĩ kê đơn thuốc à?"

Giang Diệc mở cửa xe: “Lấy rồi.”

Dương Hựu Nhiên mở chiếc túi lấy ra từ phòng khám, kiểm tra mọi thứ rồi tra trên mạng: "Ồ, đây không phải là thứ tương tự như thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© sao?"

"Đúng vậy, em có thể vứt đi." Giang Diệc nói.

Dương Hựu Nhiên: "Anh không uống thuốc sao?"

Giang Diệc xoay tay lái nhìn chỗ đậu xe: “Anh không cần.”

Dương Hựu Nhiên cũng cảm thấy anh dù sao cũng không cần, chạm vào cơ bụng phản ứng lớn như vậy, Giang Diệc cũng không cần thứ như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »