Chương 88: Em Đưa Anh Đi Khám

Giang Diệc chọn một số bài tập cường độ cao khiến khắp người đổ mồ hôi. Sau đó anh đến phòng thí nghiệm để xem tình trạng của những con chuột được cấy ghép sinh học một lúc, thì nhận được cuộc gọi từ Dương Hựu Nhiên, cậu nói với giọng nhanh nhẹn: "Anh, anh có ở nhà không? Em đến tìm anh, em gần đến dưới lầu nhà anh rồi."

Giang Diệc bước ra khỏi phòng thí nghiệm và nói: "Anh đang ở trong phòng thí nghiệm, sao em lại tới?"

Dương Hựu Nhiên: “Đưa anh đi bệnh viện.”

Giang Diệc: "..."

Giang Diệc: "Em ở đâu, anh tới đón."

Dương Hựu Nhiên: "Sắp tới rồi, đây."

Dương Hựu Nhiên ở đầu bên kia của điện thoại dường như đã gặp ai đó. Sau đó Giang Diệc nghe thấy cậu hét lên bằng tiếng Anh: "Jesse? Anh cũng ở đây à... Ôi ôi tôi quên mất, anh và Evan sống trong cùng một tòa nhà. À đúng rồi, tôi đến gặp Evan ... anh ấy đang ở phòng thí nghiệm vẫn chưa về... có muốn đến nhà ngồi một lát không?"

“Dương Hựu Nhiên” Giang Diệc lập tức gọi tên cậu: "Đừng đến nhà Jesse ngồi.”

“…” Dương Hựu Nhiên thấy không vui: "Sao anh lại gọi em bằng tên đầy đủ, anh Evan?”

Giang Diệc không thích cậu đến nhà Jesse, anh nhìn đồng hồ và nói: “Đừng đi, anh còn nửa tiếng nữa mới về đến căn hộ, anh đã bảo Faisal xuống đón em."

Dương Hựu Nhiên: "Ha ha, được rồi, em đã từ chối Jesse. Anh ghen tị à? Tại sao lại ghen tị? Jesse là người hẹn hò mà anh đã cẩn thận lựa chọn cho em đấy, anh trai."

Giang Diệc nói: “Hôm kia anh gặp anh ta ở phòng thí nghiệm, tóc anh ta đã thưa thớt hơn, điều này chứng tỏ suy luận của anh là đúng.”

Nghe Giang Diệc dùng giọng điệu bình tĩnh nói như vậy, Dương Hựu Nhiên cười đến mức gập người: "Ha ha ha, anh thật quá hư hỏng, nhưng tại sao cuối tuần lại đi phòng thí nghiệm?"

“Ken nói con chuột trắng của anh có vấn đề, cần đến xem lại.”

"Tình huống bất thường là thế nào?" Dương Hựu Nhiên hỏi.

Giang Diệc nói: “Chỗ cấy ghép bị sưng và hơi loét, cảm giác thèm ăn cũng giảm đi.”

Giang Diệc cấy ghép nhãn cầu và không thể nói với Dương Hựu Nhiên. May mắn thay, Dương Hựu Nhiên không quan tâm nhiều đến thí nghiệm chuột lang của anh.

Giang Diệc tắt điện thoại và nhờ Faisal giúp anh xuống đón cậu.

Dương Hựu Nhiên bắt đầu gửi tin nhắn cho anh: "Faisal không biết chúng ta đang yêu nhau sao? Anh vẫn chưa nói với anh ta à?"

Giang Diệc đáp: “Hôm qua mới bắt đầu, còn chưa nói cái gì.”

Giang Diệc: “Trong tủ lạnh có đồ em thích ăn, đi lấy đi.”

Sau một lúc:

Dương Hựu Nhiên: "Em phải làm sao đây? Em đang nói chuyện với anh ta, anh ta hình như đã lầm tưởng chúng ta có quan hệ huyết thống!"

Giang Diệc: "Để anh giải thích cùng anh ta, nếu không anh ta sẽ hiểu lầm, sẽ rất phiền toái. Anh ta có thể cho rằng anh là con quỷ mới làm điều đó với em trai của chính mình."

Dương Hựu Nhiên: "Ha ha ha ha."

Một lúc sau, Dương Hựu Nhiên gọi điện: “Được rồi, cuối cùng cũng đã giải thích rõ ràng rồi. Khi nào anh mới về? Em nhớ anh quá.”

Giang Diệc đang xử lý thi thể của con chuột trắng dừng lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc đặc biệt, dường như trong lòng mềm nhũn lại có chút đau đớn.

Thực ra, hai người đã không gặp nhau có một đêm thôi.

Nhưng hai chữ “anh cũng vậy” như đốt cháy miệng anh, Giang Diệc không thể nói ra được.

Giang Diệc nói: "Em nói chuyện với Faisal xong chưa? Em có thể vào phòng anh."

Dương Hựu Nhiên: “Nếu anh không ở đây thì em có thể vào phòng anh được không?”

“Được, cửa không khóa.” Giang Diệc nói, rồi cởi găng tay cao su ra, ôm điện thoại trên vai để khử trùng tay: “Anh sẽ trở về sớm thôi.”

Điều này là để thay cho câu "nhớ em" của anh.

Dương Hựu Nhiên chỉ mới vào phòng anh vài lần, phòng của Giang Diệc vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy, giống như là thói quen sạch sẽ.

Cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ, bên ngoài cửa sổ rộng mở là dòng sông Charles xanh đang lặng lẽ chảy.

Dương Hựu Nhiên đặt bó hoa vừa mua lên bàn, ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ nhìn xuống, quan sát khung cảnh trong phòng. Cuộc sống của Giang Diệc dường như bình yên như nước, điều này có thể thấy được từ đồ nội thất của anh.

Ghế sô pha giảm giá, kính trong suốt, cốc trắng, ga trải giường màu xanh nước biển, giày và tất là những kiểu dáng đơn giản nhất. Những món đồ này có điểm đặc biệt là chúng không có hoa văn và nằm trong số những sản phẩm rẻ nhất.

Khi Dương Hựu Nhiên không thể không nghĩ đến việc muốn mua cái này cái kia cho anh, lời khuyên chân thành của Jimmy khi anh ấy lắc vai cậu hiện lên trong đầu: "Đừng tiêu tiền cho nam phượng hoàng!!!"

Dương Hựu Nhiên nghĩ nếu không nhịn được thì phải làm sao.

Giang Diệc buổi sáng đến phòng thí nghiệm nên ăn mặc giản dị. Khi trở về, anh dùng chiếc gương soi toàn thân ở cửa để chỉnh sửa quần áo, gãi đầu, chỉnh tề sau đó mới bước vào phòng.

Dương Hựu Nhiên đang ngồi dựa trên chiếc ghế sô pha nhỏ, gõ nhẹ vào máy tính xách tay.

"Anh về rồi à?" Dương Hựu Nhiên lập tức ngẩng đầu lên.

Giang Diệc: "Làm bài tập sao?"

Dương Hựu Nhiên gật đầu: “Bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp rồi.”

Giang Diệc đóng cửa lại, đưa kem trong tủ lạnh cho cậu: “Em lấy bằng thạc sĩ một năm à? Thời gian ngắn quá.”

Dương Hựu Nhiên nói: "Em không muốn ăn kem, em vừa ăn rồi."

Giang Diệc nhìn thấy trong phòng có thêm bó hoa: "Em mua à?"

Dương Hựu Nhiên gật đầu: “Em cảm thấy cuộc sống của anh quá đơn điệu, cần một chút tô điểm.”

“Không hề đơn điệu.” Khi anh bắt đầu hẹn hò với một chàng trai kém mình năm tuổi thì sao có thể đơn điệu được? Giang Diệc hỏi cậu: “Sau khi tốt nghiệp em có dự định gì không? Em có muốn quay lại Trung Quốc không?”

"Có lẽ, em còn chưa quyết định." Dương Hựu Nhiên đóng máy tính lại, để sang một bên, ngước mắt lên nói: "Anh có muốn về nước không? Em không muốn phải yêu xa."

Giang Diệc nói muốn về nước. Rất nhiều trường đại học đã liên hệ với anh để trở thành giáo sư nhưng anh đã từ chối nhiều lần. Dương Hựu Nhiên rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này, rồi khẽ cau mày. Anh không biết cậu đang nghĩ gì, sao đột nhiên lại tỏ ra không vui.

"Không vui?" Giang Diệc cúi người dùng ngón tay vuốt ve lông mày. Dương Hựu Nhiên ngẩng đầu nói "Ừm" rồi dang rộng vòng tay với anh.

Đây là hành động đòi ôm, Giang Diệc cúi đầu nhìn biểu tình của cậu, hỏi: "Sao em không vui?" Sau đó không chút do dự cúi xuống ôm cậu, lại bị Dương Hựu Nhiên đưa hai tay tiến lên ôm vòng qua eo và lưng anh.

Mà bởi vì anh đang cúi người xuống nên lúc này đòi hỏi sức mạnh của anh phải thật khỏe để giữ cơ thể đứng vững, không bị đè xuống người cậu.

Dương Hựu Nhiên thở dài, tựa đầu vào ngực anh, khá hài lòng với thân hình của anh, dùng giọng phiền muộn hài lòng nói: "Giang Diệc, anh không được thích người khác."

“Sẽ không.” Giang Diệc đặt một tay lên lưng ghế sô pha, tay còn lại xoa xoa tóc. Anh không hiểu tâm trạng của đứa trẻ này gần đây thay đổi liên tục như thời tiết.

"Thật sao?" Dương Hựu Nhiên nâng cằm.

Giang Diệc: “Ừ.” Anh cúi đầu, nhìn thấy đôi môi Dương Hựu Nhiên ở cự ly rất gần, dường như được tô một lớp son mềm mại và tươi sáng, vẫn còn mùi thơm của kem, anh không biết nó có vị như thế nào. Lông mi anh giật giật, quay mặt đi, Dương Hựu Nhiên kéo anh xuống: “Xuống dưới một chút.”

"Có chuyện gì vậy?" Giang Diệc dường như có linh cảm về việc cậu sắp làm. Trong suy nghĩ của anh, hôn là việc chỉ có thể được thực hiện sau khi đã yêu nhau ít nhất hai tháng.

Dương Hựu Nhiên tiến gần đến quả táo adam của anh, hơi thở trở nên nóng bừng: "Xuống thêm một chút."

Giang Diệc phối hợp với cậu, cổ họng nghẹn lại, nói: "Em đói bụng không? Anh nấu."

Dương Hựu Nhiên gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, hôn lên cằm anh, thấy quai hàm anh lập tức cứng lại, cậu đoán anh thậm chí còn cự tuyệt với nụ hôn. Dương Hựu Nhiên cố gắng không thở dài, dùng giọng khích lệ nói: "Chiều nay chúng ta đi khám, nhất định sẽ khỏi bệnh!"