Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Trách Được Anh!

Chương 86: Bạn Trai Cái Đó Có Vấn Đề Thì Phải Làm Sao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Diệc bắt đầu tìm kiếm.

Dương Hựu Nhiên liếc nhìn màn hình điện thoại di động: “Sao anh lại quan tâm đến việc diễn viên có phải là gay không?”

Giang Diệc dừng lại và nói: "Bởi vì họ diễn xuất rất tốt. Khi một diễn viên đảm nhận một vai diễn sẽ có tác dụng nhập vai, xây dựng một gợi ý tâm lý mới, dẫn đến sự hòa nhập nhận thức. Diễn viên sẽ hòa nhập ở một mức độ nào đó. Việc hòa nhập vào nhận thức của chính mình sẽ ảnh hưởng đến danh tính và sự tự nhận thức của cá nhân, vì vậy xu hướng tính dục của họ có thể trải qua một số thay đổi sau khi thực hiện trong phim."

Dương Hựu Nhiên mở miệng: "...Anh có bằng tâm lý học sao?"

Giang Diệc nói: "Hiện tại thì chưa."

Dương Hựu Nhiên: "Hiện tại thì chưa là có ý gì?"

"Chính là... Mặc dù anh có đủ kiến

thức để lấy được bằng cấp, nhưng cũng không cần thiết." Giang Diệc phát hiện trong phim không có cảnh thân mật hay cảnh khiêu da^ʍ rõ ràng, như nhân vật chính, anh ấy bị mắc kẹt trong nghi ngờ và giằng co về xu hướng tìиɧ ɖu͙© của chính mình. Cuối cùng, danh tính nhận được sự tán đồng của bản thân.

Phần lớn nhất của toàn bộ phim là cảnh chạm và ôm, thậm chí không có cảnh hôn.

Dương Hựu Nhiên nói thêm: "Bởi vì bọn họ Plato nên họ BE. Anh cũng thích Plato phải không?"

Giang Diệc không nói gì, một lúc sau mới nói: "Cái này cũng tốt."

Anh cúi đầu nhìn Dương Hựu Nhiên, người đang thò tay vào áo anh, sờ nắn cơ bụng của anh: “Anh nghiêm túc đấy à?”

Giang Diệc nhanh chóng ngăn cậu lại.

Dương Hựu Nhiên bị anh nắm lấy cổ tay, nằm đè lên người anh, cười nói: "Sờ một chút vào cơ ngực mà anh đã phản ứng ngay, anh có muốn chơi Plato với em không?"

Dương Hựu Nhiên đã sớm phát hiện ra Giang Diệc phản đối việc tiếp xúc thân thể, nhưng lại chịu không được trêu chọc.

Lòng bàn tay to của Giang Diệc nắm cổ tay cậu nới lỏng ra, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Lát nữa phải tham dự buổi hòa nhạc. Xem phim cũng không thành thật, tùy tiện sờ loạn.”

Dương Hựu Nhiên tựa cằm vào ngực anh, ánh mắt lấp lánh ranh mãnh: “Còn nửa giờ nữa mới ra ngoài, em sờ cơ bụng thì có sao đâu? Em không có cơ bụng nên không chạm vào được. Trước đây yêu đương anh cũng không cho phép bạn trai mình chạm vào sao?”

Giang Diệc không có đáp lại lời của cậu, anh không có bạn trai, anh không thể suy nghĩ được nữa, cảm giác như có trăm móng vuốt đang gãi gãi trái tim mình. Hai tiếng rưỡi trước việc anh trở thành bạn trai của Dương Hựu Nhiên có lẽ là một quyết định sai lầm.

Giang Diệc muốn bảo cậu dừng lại ở đây.

Anh cụp mắt xuống, bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Dương Hựu Nhiên, ngay cả đôi mắt đắt tiền cũng đẹp đẽ, xoay tròn như một hành tinh sáng ngời ở nơi xa.

Dương Hựu Nhiên bám vào vai anh: "Nếu anh chỗ đó có vấn đề gì thì bây giờ hãy nói cho em biết, em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ đông y."

"...Anh không có vấn đề." Giang Diệc bất đắc dĩ nói.

"Vậy anh có chuyện gì sao?" Dương Hựu Nhiên liếc mắt một cái, "Anh không phải là gay sao?"

Giang Diệc: "...Anh là gay."

Gần đây tự chẩn đoán.

Dương Hựu Nhiên chống trên người anh: “Vậy anh có trở ngại hay dị ứng gì không?”

“Có một chút rối loạn tâm lý,” Giang Diệc xấu hổ quay đầu lại, thở dốc nói: “Còn đang điều trị.”

Hóa ra thực sự có vấn đề, Jimmy nói không sai.

Dương Hựu Nhiên đối với chuyện này cũng không để ý lắm, mặc dù cậu cảm thấy thương hại với chính mình, cũng cảm thấy thương anh, vuốt ve má anh: "Anh trai em gặp phải vấn đề này từ khi nào vậy? Từ khi còn nhỏ đã có rồi sao?"

Giang Diệc ngập ngừng nói ừ. làn da bị Dương Hựu Nhiên chạm vào bắt đầu nóng lên, khóe lông mày và mắt đều hơi đỏ lên.

Dương Hựu Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng: "Vậy bây giờ anh muốn làm gì? Anh kháng cự em. Người khác không thể chạm vào anh sao? Vậy anh tự mình làm đi?"

"Anh không thể làm bẩn ghế sofa của em. Đợi một chút sẽ ổn thôi... Chỉ cần không nhìn em là tốt." Giang Diệc nhắm mắt lại và nhận ra hình như Dương Hựu Nhiên đã bật công tắc trong cơ thể anh.

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Tại sao vậy.

Suy nghĩ của anh hỗn loạn, hy vọng Dương Hựu Nhiên đừng ôm anh nữa, Giang Diệc phải tốn rất nhiều công sức mới kiềm chế được bản thân không chạm vào, nắm tay cậu để xoa dịu khó chịu.

Nếu tiếp tục phát triển thì sẽ không có điểm dừng.

Giang Diệc nhẹ nhàng đẩy cậu ra, không nhìn cậu, vẻ mặt kiềm chế: "Hựu Nhiên, anh cần mượn phòng tắm của em một lát."

Dương Hựu Nhiên đồng ý: “Nếu nửa giờ nữa không khá hơn, ngày mai chúng ta đi xem hòa nhạc.”

"Ừ." Giang Diệc đi vào.

Dương Hựu Nhiên bắt đầu tìm kiếm phòng khám tâm lý ở Boston trong buồn rầu. Loại chuyện này cậu không thể nói cho ai biết, vì vậy cậu không thể hỏi chú mình hoặc Jimmy. Cậu chỉ có thể giúp Giang Diệc che giấu nó, nói rằng nó lớn và ngầu, nếu không cậu thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở lần sau khi Jimmy dùng lời nói làm tổn thương Giang Diệc.

Dương Hựu Nhiên lau nước mắt trên khóe mắt. Thật vất vả mới tìm được bạn trai vừa ý, thế mà không dùng được, điều đó thực sự khiến trái tim cậu tan nát.

Dương Hựu Nhiên mất một lúc mới tìm được phòng khám ở gần khu vực này và lấy tên tiếng Anh của Giang Diệc để hẹn, thấy anh bước ra khỏi phòng tắm thì nói: “Em phát hiện ở gần đây tình cờ có một cơ sở điều trị bệnh tâm lý tìиɧ ɖu͙© nam như vậy trên CT. Em hẹn lịch ngày mai, anh đi cùng em thử xem nhé.”

Giang Diệc: "..."

Dương Hựu Nhiên vẻ mặt "Tin vào cuộc sống và tin vào ngày mai". Cũng không hề bận tâm đến việc bạn trai mình bị khuyết tật về thể chất, tay trong tay với anh: "Plato BE sẽ không để chúng ta như vậy. "

Giang Diệc: "BE là có ý gì?"

"Kết cục xấu, chính là chia tay, Anh có vấn đề em cũng không ngại, em sẽ liên hệ bác sĩ giúp anh chữa trị, tích cực chữa trị, đừng nản lòng” Dương Hựu Nhiên nhìn anh, anh nghĩ sao?"

"Không biết." Giang Diệc căn bản không có bệnh, nhưng đành phải đi viện cùng cậu chữa trị. Anh nhíu mày nói: "Em có thể chấp nhận ngắn hạn Plato sao?"

Dương Hựu Nhiên gật đầu, trong lòng đưa ra thời hạn. Sau hai tháng hồi phục, nếu vẫn không khỏi thì cậu sẽ chịu đau và từ bỏ tình yêu của mình.

Dương Hựu Nhiên thầm nghĩ, cơ bụng của anh chạm vào tốt như vậy, cậu có thể chạm vào đủ trước khi chia tay không, vì vậy cậu đưa tay qua chạm vào nó qua áo sơ mi của anh một lần nữa.

"...Dương Hựu Nhiên." Giang Diệc bắt được tay cậu khi đang ngồi trong xe: "Anh đang lái xe."

Dương Hựu Nhiên: “Em đang giúp anh chữa trị, không cần cảm ơn em, cũng đừng gọi tên đầy đủ của em, Giang Diệc tiên sinh.”

Giang Diệc sở sờ lòng bàn tay của cậu để trên đùi: "Lần sau đừng như vậy, đang lái xe.”
« Chương TrướcChương Tiếp »