Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Trách Được Anh!

Chương 84: Chỉ Hôm Nay Thôi, Em Đồng Ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Diệc lần này tỏ ra đang gõ phím mà không trả lời.

Dương Hựu Nhiên rời khỏi màn hình điện thoại di động và liếc nhìn Giang Diệc cũng đang nhìn sang. Ánh nắng chiếu vào ngoài cửa sổ xe, lông mi dài và đường nét cứng rắn.

Dương Hựu Nhiên: "Trông anh không giống Gay chút nào. Chẳng lẽ anh đang cố giả vờ là gay sao?"

Giang Diệc không trả lời, câu trả lời này có thể khiến cậu bị tổn thương. Ngay cả anh cũng không biết, anh chỉ biết rằng mình đã đối xử khác biệt với Dương Hựu Nhiên. Giang Diệc nói: "Buồn ngủ sao? Lại đây."

Dương Hựu Nhiên chớp mắt, rất chậm rãi nghiêng người nằm xuống.

Dương Hựu Nhiên đang nằm trên đùi Giang Diệc nhìn anh từ góc độ bên dưới, góc độ này trông giống một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hơn. Giang Diệc trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là giơ tay sờ lên tóc của cậu nói: "Chơi đùa một chút hoặc là đi ngủ đi, tay cũng đừng sờ linh tinh."

"Anh đang nghĩ gì thế?" Sự không vui của Dương Hựu Nhiên vì lời nói của anh dường như tan biến trong giây lát, "Em không phải loại người như vậy, em cũng rất lịch sự, trước khi nói lời yêu thì em cũng không làm loại chuyện đó."

Dương Hựu Nhiên đã cạn kiệt thể lực và không muốn bỏ ra vài đô la để bổ sung thể lực. Cậu chỉ đơn giản cất điện thoại di động vào túi của Giang Diệc và đi ngủ. Cậu giơ tay nắm lấy tay Giang Diệc, mười ngón tay đan vào nhau, Giang Diệc không nói gì, cũng không chống cự, đồng ý với việc cậu làm như vậy.

Hai người ăn trưa ở khu phố Tàu. Dương Hựu Nhiên về nhà để làm thảo luận với các bạn cùng lớp, cùng Giang Diệc tạm biệt.

Sau đó cậu nhận được cuộc gọi từ Levi.

Trong mắt Dương Hựu Nhiên, Levi là người đại diện của Vạn Nghiên ở Boston, cho nên lý do liên lạc với cậu cũng là vì công việc.

Levi nói: "Tuần sau Kevin sẽ tới, anh ta đặc biệt đến đây để gặp cậu. Nếu cậu rảnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"

Kevin là Chu Khải, quản lý của Công ty giải trí Vạn Nghiên đoán rằng anh ta có ý định ký hợp đồng quản lý, Chu Khải đã đề cập với cậu nhiều lần, nhưng Dương Hựu Nhiên đều không đồng ý.

Dương Hựu Nhiên: "Nếu anh ta muốn nói về hợp đồng quản lý, tôi nghĩ không cần lãng phí thời gian bay tới đây. Levi, tôi vừa chấm dứt hợp đồng với công ty cũ, không muốn nhanh như vậy lại rơi vào một cái hợp đồng cá nhân khác có thời hạn hơn mười năm."

Levi nói: “Thật ra tôi không có quyền quản lý chuyện của công ty, cũng không liên quan gì đến tôi. Tài năng của cậu cần một phương tiện để khuếch đại. Gần đây tôi đang xem buổi phát sóng trực tiếp của cậu, đương nhiên tôi chỉ là một phần người xem không đáng kể. Nhưng danh tiếng của cậu không tương xứng với tài năng của cậu, cậu có nghĩ vậy không?

Dương Hựu Nhiên đột nhiên nhớ ra "099", Dương Hựu Nhiên tò mò và nhấp vào trang chủ của bên kia và nhìn thấy IP của người này, là ở Hoa Kỳ.

Dương Hựu Nhiên hỏi: “Ngươi mỗi ngày đều xem trực tiếp của tôi sao?”

Levi dừng một chút: “Hầu như mỗi ngày.”

Dương Hựu Nhiên: "Chín mươi chín?"

Levi: "Cái gì?"

Dương Hựu Nhiên: "...Không có gì. Được rồi, khi nào Kevin mới tới? Muốn ăn cũng không sao, tôi đãi là được."

Levi: "Để tôi sắp xếp. Cậu muốn ăn gì?"

Tuần tiếp theo, Dương Hựu Nhiên ngày nào cũng đến lớp. Khi không có giờ học, cậu ngồi ngoài nắng và viết nhạc.

Khi có giờ học, cậu ăn bột cùng Jimmy. Giang Diệc thường đón cậu từ trường về ăn tối.

Lý do chính mà Jimmy không thích Giang Diệc là vì chiếc xe anh lái quá tệ. Cho rằng Giang Diệc là một tên nghèo không xứng đáng với người bạn nhà giàu của mình.

Hơn nữa, Giang Diệc có thái độ không tốt với Jimmy và hai người cũng không ưa nhau.

Mặc dù Dương Hựu Nhiên đã cố gắng hết sức để tránh để họ gặp nhau trực tiếp nhưng họ vẫn gặp nhau khi Giang Diệc đến đón Dương Hựu Nhiên tan học.

Jimmy: "Evan, anh đến từ đâu? Anh đến từ Thượng Hải hay Bắc Kinh?"

Giang Diệc mặt không biểu tình nói: "Nội Mông, ngươi ở đâu?"

Jimmy: "Tôi đến từ Quảng Đông." anh ấy không bao giờ nói về gia đình mình. Mọi người chỉ biết gia đình anh đi thuyền đường dài, nên không thể nói giàu có là có thể hình dung. Jimmy quả thực có năng lực để khinh bỉ rất nhiều người, anh ấy khoanh tay nói: "Nội Mông, cha mẹ anh làm nghề gì? Giáo viên? Công nhân xây dựng?"

Dương Hựu Nhiên cảm thấy hắn giống như một bà mẹ chồng độc ác, vì thế khẩn trương lôi kéo Giang Diệc: "Chúng ta đi ăn cơm, Jimmy, gặp lại sau!"

Jimmy chế nhạo, cảm thấy Dương Hựu Nhiên đã yêu đến mất não, nhưng xét theo tình hình tình cảm trong quá khứ của Dương Hựu Nhiên, có lẽ cậu sẽ không thể nói chuyện với Evan này trong một thời gian dài.

Người bạn trai trước của cậu dường như cũng tên là Evan.

Dương Hựu Nhiên có vẻ yêu thích đặc biệt với chàng trai tên Evan bằng tiếng Anh sao?

Dương Hựu Nhiên cảm thấy lời nói của Jimmy có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Giang Diệc. Nếu cậu nhớ không lầm, giáo sư Trần đã đề cập rằng cha mẹ Giang Diệc là nông dân, và gia đình họ không dễ dàng sinh ra một đứa trẻ thông minh như Giang Diệc.

Cậu nhận thấy tâm trạng thờ ơ của Giang Diệc, khi anh khởi động xe, mui xe phát ra tiếng động, đó là do xe đã rất cũ.

Dương Hựu Nhiên: "Đúng rồi, Giang Diệc, mô hình hệ mặt trời kia đột nhiên ngừng quay, đợi ăn cơm xong, anh tới nhà em giúp xem một chút, em rất thích món quà đó."

Anh gật đầu và không nói gì.

Dương Hựu Nhiên: “Đừng quan tâm đến lời nói của Jimmy.”

"Không sao."

Bởi vì Giang Diệc thường xuyên khẩu thị tâm phi ( 口心非- Suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau) Dương Hựu Nhiên cũng không xác định được anh thật sự không quan tâm hay là giả vờ không quan tâm.

Giang Diệc thực sự không quan tâm, ngay cả khi còn ở tuổi thiếu niên, anh chưa bao giờ có bất kỳ rối loạn tâm lý nào về những chiếc xe hơi sang trọng và lối sống xa hoa của những người xung quanh. Anh bình tĩnh nói: “Hựu Nhiên, hoàn cảnh gia đình anh khác với bạn bè của em, cũng khác với gia đình em. Cha mẹ anh không phải là người thượng lưu, chỉ là người bình thường. Anh có một đứa em trai nhỏ hơn em mấy tuổi, nhưng không ngoan ngoãn giống em.

Dương Hựu Nhiên: "...Em rất ngoan sao?"

“Khá ngoan ngoãn.” Anh có tình cảm đặc biệt với Dương Hựu Nhiên, có thể có nhiều cảm xúc lẫn lộn, trong đó vì anh cảm thấy cậu ngoan ngoãn, dễ thương, xinh đẹp, cư xử tốt, vui vẻ và thích cười, còn có sự xúc động tìиɧ ɖu͙© tinh tế xảy ra vào ban đêm.

Vì lý do này, Giang Diệc đã dành ba ngày để tự mình nghiên cứu tâm lý học và viết luận án để phân tích nó. Anh có xu hướng đồng tính luyến ái là 79,8%.

Dương Hựu Nhiên không mấy vui vẻ tiếp nhận câu nói này: "Em nghe lời anh là vì em thích anh. Không có nghĩa em là người như vậy."

“Anh biết." Giang Diệc nhìn cậu từ gương chiếu hậu ở giữa.

Dương Hựu Nhiên dùng ngón tay nắm lấy dây đai an toàn, gãi mấy cái dây đai chống trượt: "Anh không đuổi theo em sao? Anh định theo đuổi em bao lâu?"

Giang Diệc: "Cho đến khi em đồng ý."

Dương Hựu Nhiên nhìn điện thoại, lông mi rũ xuống: “Hôm nay là thứ sáu, thời tiết cũng rất tốt, chỉ hôm nay thôi, em đồng ý.”
« Chương TrướcChương Tiếp »