Chương 83: Muốn Ngủ Trên Đùi Của Anh

Giang Diệc có ý thức nghiêm ngặt về thời gian. Anh đã quen với việc đúng giờ. Sau khi về nhà, anh sẽ không trả lời bất kỳ tin nhắn cá nhân nào ngoại trừ công việc, và vấn đề cá nhân của giáo sư cũng không ngoại lệ.

Mùa hè năm ngoái anh không đến sân bay đón Dương Hựu Nhiên được là vì công việc ở phòng thí nghiệm bị trì hoãn nên hiếm khi xảy ra việc ngoài ý muốn không đúng giờ.

Dương Hựu Nhiên nghe xong liền để điện thoại sang một bên: "Được rồi, em không chơi nữa, vậy anh có thể đưa tay cho em được không, Giang Diệc."

Giang Diệc ngước mắt lên, nhìn thấy Dương Hựu Nhiên nằm ở đầu giường nhìn anh, đôi mắt mở to, có chút giống trẻ con.

"Đã đến lúc đi ngủ rồi." Giang Diệc không thể bị giày vò nữa. Sợ phải tắm nước lạnh sau khi tiếp xúc cơ thể.

Đương nhiên, Giang Diệc cho rằng đây là kết quả của nhiều năm kiêng khem, có thể có liên quan đến Dương Hựu Nhiên, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính.

Dương Hựu Nhiên vui vẻ nói: "Vậy em có thể xem đồng hồ của ngươi được không?"

“Ừ.” Giang Diệc đang muốn cởi ra, Dương Hựu Nhiên lại nói: “Không cần cởi ra, em chỉ xem thôi.”

Cậu đưa tay ra, Giang Diệc lo lắng cậu sẽ chơi giống như vừa rồi, dự tính đúng lúc thu tay lại. Nhưng Dương Hựu Nhiên chỉ nhìn đồng hồ nói: "Cái này đồng hồ khá đắt tiền, anh tự mình mua sao?" Dương Hựu Nhiên không chơi đồng hồ, mà là mua một chút cho vẻ bề ngoài, cậu nhận ra trên tay Giang Diệc có một cái có giá hàng trăm vạn.

"Giáo sư Trần tặng cho anh." Giang Diệc nói.

Dương Hựu Nhiên hiểu rõ giáo sư Trần cũng đưa tiền cho Giang Diệc. Nghĩ đến thân phận tiến sĩ MIT của Giang Diệc, cũng không thiếu được sự trợ giúp của giáo sư Trần.

"Anh sẽ không giúp bác giám sát em phải không? Ông ấy có biết về mối quan hệ của chúng ta không?"

Giang Diệc nhìn cậu: "Anh không biết, anh không có nói cho thầy biết, cũng không có giám sát em, anh chỉ là chiếu cố em thôi." Hơn nữa anh và Dương Hựu Nhiên còn chưa có yêu nhau, vẫn đang trong một mối quan hệ tế nhị.

"Vậy anh chiếu cố cho em thật tốt, em sẽ không nói cho bác, chúng ta hãy giữ mối quan hệ này trong bí mật." Dương Hựu Nhiên tựa cằm vào mép nệm, ánh mắt như hắc thạch.

Giang Diệc nói: “Được.” Sau đó liền tắt đèn, không cho Dương Hựu Nhiên cơ hội bắt giữ vẻ mặt của anh.

Dương Hựu Nhiên: "Sao lại tắt đèn? Em sợ."

"Sợ bóng tối? Đã đến giờ đi ngủ rồi."

Dương Hựu Nhiên nói cậu không sợ bóng tối: “Em chỉ sợ ở trong khách sạn như thế này thôi.”

Giang Diệc bật đèn ngủ cho cậu và nói chúc ngủ ngon. Dương Hựu Nhiên không tìm được lời nào để nói, liền nói chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau, cậu mới mở mắt: "Anh ngủ rồi à?"

Khuôn mặt của Giang Diệc được chiếu sáng bởi ánh đèn ngủ dịu nhẹ trên bàn cạnh giường ngủ, lông mày và đôi mắt ấm áp của anh, đầu anh tựa vào gối.

Dương Hựu Nhiên: "Trên mặt đất không thoải mái sao? Nếu anh muốn lên, em có thể miễn cưỡng đồng ý. Anh nằm một nửa, em nằm một nửa, chúng ta sẽ không chạm vào nhau."

Giang Diệc nhắm mắt lại, rũ mi: "Ngủ đi."

Dương Hựu Nhiên lại bị từ chối, trong lòng lạnh lẽo không biết bạn trai cũ đang che giấu điều gì, cơ thể kháng cự nghiêm trọng như vậy.

Điều này khiến Dương Hựu Nhiên nhớ lại kiếp trước, khi đàn em của công ty muốn có tài nguyên và cố tình tiếp cận cậu khi đó Dương Hựu Nhiên mới 23 tuổi còn đàn em mới 19 tuổi và vừa trở về từ Hàn Quốc.

Dương Hựu Nhiên không thích đàn em này nên lịch sự từ chối, rồi họ cũng buông tha.

Sau đó, trong một bữa tiệc rượu, sau khi uống quá nhiều, đàn em đã thốt ra sự thật: “Thật kinh khủng, đồng tính luyến ái thật kinh tởm. Anh Siêu để cho tôi đi dụ dỗ Dương Hựu Nhiên để trao đổi tài nguyên, nói cậu cũng đồng ý, khiến mọi người bật cười. Tôi thực sự không thể làm được chuyện đó, mông của một người đàn ông có cái gì tốt mà làm.”

Một thời gian sau, Dương Hựu Nhiên nghe nói hắn đi theo một đại lão bản, trở thành một kẻ cắm sừng đôi.

Cậu cực kỳ coi thường những người như vậy, vì nguồn lực và cơ hội thăng tiến, họ thậm chí sẽ thay đổi xu hướng tính dục của mình. Tâm tư này thật khó chấp nhận.

Dương Hựu Nhiên ngủ thϊếp đi, nhưng Giang Diệc thì không. Anh mơ thấy Dương Hựu Nhiên đưa tay về phía anh và yêu cầu hai người nằm trên cùng một chiếc giường, cũng không biết vì lý do gì mà không mặc quần áo. Dương Hựu Nhiên nghịch ngón tay của anh, còn chạm vào cơ thể anh, ngón tay cậu trơn như dầu, lực tay lúc nhẹ lúc nặng.

Những giác quan thật vất vả bị nước lạnh áp chế dễ dàng bị khơi gợi đứng lên, hoàn toàn được giải phóng.

Năm giờ sáng, Giang Diệc cau mày đi vào phòng tắm giặt đồ lót.

Anh bước ra ngoài, nhìn Dương Hựu Nhiên trên giường một lúc dưới ánh bình minh.

Dương Hựu Nhiên ngủ rất say, hai tay giơ lên

nắm lấy góc chăn, lông mi dài rũ xuống, vẻ mặt không có chút quyến rũ, nhìn rất thuần khiết.

Lúc 7h30 sáng, Dương Hựu Nhiên đứng dậy phát sóng trực tiếp. anh không có đàn ghita hay mặt nạ nên đặt điện thoại di động lên bàn, chĩa vào dưới cổ rồi dùng máy nghe nhạc dự phòng để phát ra nhạc đệm dẫn nhịp.

Giang Diệc không làm phiền cậu, bả vai dựa vào cửa, dùng điện thoại di động quét tặng mấy cái Carnival cho cậu.

Nghe được Dương Hựu Nhiên nói “Cám ơn 099”, Giang Diệc khóe môi hơi cong lên.

Mười giờ sáng, công ty bảo hiểm đến kéo xe, Giang Diệc gọi điện thoại yêu cầu họ không được động đến đồ đạc trong cốp xe, đồng thời yêu cầu công ty bảo hiểm cử người lái xe từ Boston đến.

Sau đó anh và Dương Hựu Nhiên bắt taxi về nhà.

Dương Hựu Nhiên cũng đang gọi điện cho các bạn cùng lớp để nhờ giúp đỡ dắt chó đi dạo.

Chuyến đi kéo dài gần hai tiếng, hai người ngồi ở ghế sau, Dương Hựu Nhiên nói cậu bị say tàu xe, nghiêng đầu dựa vào vai anh để bình tĩnh lại.

Cậu nói mà không ngẩng đầu lên: “Em đã mời anh rồi. Anh bấm vào đăng ký một chút . Em muốn một chiếc ba lô.”

Giang Diệc nói được, Dương Hựu Nhiên nhìn anh lấy điện thoại di động ra, mượn tư thế này để nhìn vào giao diện WeChat của anh, ghi chú cho cậu lại là "Cháu trai của giáo sư Trần-Dương Hựu Nhiên."

Dương Hựu Nhiên: "..."

Dương Hựu Nhiên có chút không thể tin được, bỏ qua động tác tiêu khiển trong nháy mắt: "Giang Diệc!"

Giang Diệc: "Sao vậy? Đã đăng ký."

Dương Hựu Nhiên nhìn thấy lời nhắc nhở tiêu khiển của mình mở khóa ô một cái ba lô mới, tâm tình lại không có vui vẻ ngẩng đầu, lông mi lướt qua cằm anh: "Anh ghi chú cho em như vậy là sao?"

Giang Diệc: " Anh quên sửa."

Giang Diệc cảm thấy cậu dựa quá gần, hơi thở phả vào cổ và tóc dán vào da mang theo ngứa ngáy. Giang Diệc nuốt nước miếng nói: "Bây giờ thay đổi ngay."

Anh đổi nó thành "Dương Hựu Nhiên" trước mặt đối phương.

Dương Hựu Nhiên không nói gì.

Giang Diệc đem họ của cậu xóa đi và đổi thành "Hựu Nhiên" và hỏi anh: "Như vậy có được không?"

Dương Hựu Nhiên làm ra dấu hiệu "Được", nghiêng người dựa vào cửa sổ, tiếp tục chịu đựng khó chịu.

Cảm giác khó chịu tinh tế và cảm giác tội lỗi khi bạn trai ngủ trên sàn suốt đêm sẽ bù đắp cho nhau.

Giang Diệc nhận thấy sự không vui của cậu và liếc nhìn cậu.

Dương Hựu Nhiên chơi một lúc thì nhận được tin nhắn WeChat của anh.

Giang Diệc nói: “Đổi rồi, lát nữa em định ăn gì?”

Dương Hựu Nhiên gõ chữ, mặt đối mặt trả lời anh: "Sao cũng được."

Giang Diệc gửi một số cửa hàng đến đó.

Dương Hựu Nhiên gõ chữ: "Anh tự chọn."

Giang Diệc: "Tư thế hiện tại của em sẽ không tốt cho cột sống cổ."

Dương Hựu Nhiên khóe miệng giật giật: "Có rất nhiều tư thế không tốt cho cột sống cổ."

Giang Diệc: "Buồn ngủ thì có thể ngủ."

Dương Hựu Nhiên tiếp tục gõ chữ: “Muốn ngủ trên đùi anh được không?”