Chương 82: Vì Sao Phải Tính Thời Gian?

Vậy thì anh không nên và không thể từ chối, vì điều này sẽ khiến anh tiếp tục để cho cậu chịu ủy khuất. Không thể để cho cậu buồn được nữa.

Giang Diệc vẻ mặt bình tĩnh: “Em còn biết xem cái này.”

“Đúng vậy, em đã từng tu luyện ở đạo quán… “Đầu ngón tay của Dương Hựu Nhiên dọc theo đường chỉ tay thon dài của anh vuốt ve: “Đường sinh mệnh của anh rất dài, đường trí tuệ của anh còn dài hơn.”

Giọng của Giang Diệc bắt đầu khàn đi: “Ngoài điều này ra, còn gì khác nữa không?”

Dương Hựu Nhiên ngước mắt lên: “Em không biết, em học không giỏi, chỉ biết có bấy nhiêu thôi, có thể đưa em xem một cái tay khác được không?”

Sinh nhật của Dương Hựu Nhiên... Anh cần bù đắp cho cậu. Giang Diệc chậm rãi đưa tay về phía cậu, nhìn Dương Hựu Nhiên chơi đùa với ngón tay của mình, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay anh, vô cùng giày vò, giống như vô số con kiến bò qua bụng anh.

Anh quay người sang một bên và dùng góc vuông tạo bởi giường và mặt đất để chặn nửa thân dưới của mình. Một chân duỗi ra, một chân co lại, vẻ mặt Giang Diệc không hề lộ ra chút gì là xấu hổ, ánh mắt thâm trầm, đồng tử tối sầm.

Xem ra Dương Hựu Nhiên đã được như ý muốn, cậu nằm trên giường đầu tóc rối bù cười lớn. Sau đó, nói: "Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hòa giải, vì vậy chúng ta vẫn cần giữ khoảng cách."

Giang Diệc nhìn vào bàn tay mình: "Đây coi là giữ khoảng cách sao?"

“Em là sợ anh không giữ khoảng cách.”

Giang Diệc: "Làm sao có thể vậy?"

Dương Hựu Nhiên: "Phải chuẩn bị một chút, huống chi ở đó của anh cũng đã như thế, anh không cảm thấy khó chịu sao?"

Giang Diệc rất khó chịu, nhưng lại lắc đầu: "Tay của anh chơi vui vậy sao?"

"Một chút.” Sau đó, Dương Hựu Nhiên lấy chiếc cà vạt đen của Giang Diệc ở dưới gối ra, khi ở sân chơi đã bị ướt, và bây giờ nó đã khô.

Dương Hựu nhiên nắm hai tay của anh, dùng cà vạt đen buộc lại, quấn quanh ba bốn vòng, Giang Diệc khẽ cau mày hỏi: “ Em muốn làm gì?”

Trên thực tế, hành vi của Dương Hựu nhiên đã đi quá giới hạn, Giang Diệc vẫn một mực dung túng và nhẫn nại, đến lúc này mới quyết định chống cự, giải phóng một cánh tay ra.

Dương Hựu Nhiên hét lên: "Anh đang làm gì vậy? Đừng trốn!"

Giang Diệc nắm tay cậu: "Được rồi."

Dương Hựu Nhiên nằm nghiêng trên giường, sức lực không lớn bằng Giang Diệc, hiển nhiên là không thể chống cự được anh, cậu bị bàn tay lộn xộn của anh trói buộc, hai mắt mở to nói:

"Em tự bảo vệ mình một cách hợp pháp."

"Đây không phải là cách tự vệ." Giang Diệc đưa súng cho cậu, giọng khàn khàn không thể nghi ngờ: "Cái này mới để tự vệ. Cà vạt không phải." buông tay ra rồi đứng dậy.

Mặc dù hơi xấu hổ nhưng anh không thể làm gì để che đậy nó, hình dáng trong quần đùi đã nổi bật và rõ ràng, nó càng rõ hơn khi anh quấn một chiếc khăn tắm xung quanh nó.

Giang Diệc né tránh ánh mắt trực tiếp của cậu, đi vào phòng tắm, nói với Dương Hựu Nhiên: "Em đi ngủ trước đi."

Dương Hựu Nhiên: "Anh không sao chứ?"

Giang Diệc không trả lời, tiếng nước đã vang lên trong phòng tắm rồi, không biết có phải là tắm nước lạnh hay không.

Dương Hựu Nhiên kéo chăn bông lên che cả người.

Bây giờ cậu cũng không tỉnh táo, cũng cần tắm nước lạnh gấp, nhưng phòng tắm đã bị Giang Diệc chiếm đoạt. Một lúc sau sự u ám trong phòng đã bị xua đi, thay vào đó là một thứ nhớp nháp kiều diễm.

Dương Hựu nhiên đang nghĩ không biết lúc nào anh đi ra, sẽ không phải mất 5 phút đi, nên cậu cũng chỉ đành chịu đựng, hơi cuộn người lại và duỗi tay ra xử lý tại chỗ. Cậu muốn cùng người mình yêu mướn phòng, nhưng thật xấu hổ khi người cậu thích lại như thế này.

Quả thực là đang hại chính mình.

Trong phòng tắm, Giang Diệc tắm nước lạnh một lúc, cố gắng gội rửa ham muốn của bản thân.

Giang Diệc kỳ thật cũng không biết Dương Hựu Nhiên thích mình như thế nào, là thích chỉ để ngủ cùng, hay thích chơi đùa hay là thích nghiêm túc.

Anh vẫn đang suy nghĩ và đánh giá thái độ của Dương Hựu Nhiên, cho tới bây giờ anh thật sự không thể chắc chắn.

Giang Diệc đặt một tay lên bức tường lát gạch trắng, dòng nước lạnh từ sau gáy chảy xuống dọc theo bả vai và cơ lưng.

Cảm giác nóng rát lan truyền rất nhanh, bắt đầu từ lúc Dương Hựu Nhiên gãi gãi lòng bàn tay, phải mất một lúc lâu mới bị nước lạnh dập tắt.

Khi Giang Diệc đi ra, rèm trong phòng đã được mở ra, cửa sổ cũng được mở ra, trong thùng rác còn có thêm vài mẩu giấy vệ sinh.

Anh cũng không hỏi Dương Hựu Nhiên vừa rồi làm gì, chỉ hỏi cậu: "Sao em còn chưa ngủ?"

Dương Hựu Nhiên: "Em đang nói chuyện điện thoại." Cậu nhìn vào điện thoại di động: "Anh đã vào trong đó nửa giờ, chính xác là ba mươi hai phút."

Giang Diệc bất lực: "Vì sao phải tính thời gian?"

Dương Hựu Nhiên nói: "Trước kia em lo lắng anh ra nhanh, nhưng bây giờ thì không phải lo nữa."

Giang Diệc mặt không biểu tình: “Cái này không cần thiết, em cũng đừng cùng Jimmy học xấu.” Giang Diệc nói cậu: “Bây giờ đang nói chuyện với anh ấy sao?”

"Đúng vậy.” Trên màn hình khuôn mặt của cậu sáng lên: “Việc tính thời gian rất cần thiết.” Jimmy nói có lẽ bạn trai cũ của cậu đang giả vờ ngồi xổm trong nhà vệ sinh nửa tiếng, khiến Dương Hựu Nhiên vừa buồn bực và đồng thời buồn cười. Cậu nói không phải, cậu đã nghe thấy tiếng nước chảy suốt, và Jimmy nói: “ Anh ấy đang giả vờ, anh ấy rất thích giả vờ, không có gì mà không thể giả vờ được, nếu như dùng được thì đã nằm trên giường của cậu thay vì phải trong phòng tắm.”

Giang Diệc thấy cậu đang cười nói: "Đừng nói chuyện phiếm với anh ấy nữa."

Dương Hựu nhiên có chút mất tập trung liếc nhìn anh một cái: “Anh không có điện thoại di động chơi sao? Vì sao quan tâm tới em?”

“Anh không trò chuyện với bất kỳ ai vào buổi tối.” Giang Diệc nói.

Dương Hựu Nhiên nhíu mày: "Còn em thì sao, buổi tối mấy ngày trước anh nhắn tin với em nói không ngủ được.”

Giang Diệc: “... ”

Giang Diệc: “Ngoại trừ em.”