Chương 8: Có Chuyện Gì Thì Nhắn Tin Cho Tôi

Có vẻ như này là đúng.

Dương Hựu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em trả sách."

Giang Diệc đồng ý kiểm tra số gáy và trả lại cuốn sách cho cậu. Dương Hựu Nhiên đi theo anh hỏi: "Sao lúc anh tới không nhắn tin cho em?"

Hai người đi ra khỏi thư viện, Giang Diệc trả lời: "Có thể cậu đã chặn tôi."

Anh vừa gửi tin nhắn cho Dương Hựu Nhiên, nhưng tin nhắn không được gửi thành công. Hai người vẫn là bạn bè cách đây nửa năm.

Dương Hựu Nhiên sờ sờ mũi nói, bảo sao cậu không tìm được bất kỳ liên lạc hay đoạn chat nào về người bạn trai này.

Cậu thực sự đã chặn anh.

"Vậy thì thêm lại và đưa mã QR cho em." Dương Hựu Nhiên lấy điện thoại di động ra, cậu tra từ cả ngày, vừa mới quét và thêm bạn bè của Giang Diệc, nhưng lại hết pin. Điện thoại di động của cậu bị pin yếu và nó tự động tắt.

Không giống như ở Trung Quốc, cậu không thể tìm nguồn sạc điện mọi lúc, mọi nơi ở Boston.

Giang Diệc đưa cậu ra ngoài, dừng lại và quay lại nhìn Dương Hựu Nhiên.

Dương Hựu Nhiên đứng ở phía sau anh, rất gần: "Anh đưa em đi đâu?"

Giang Diệc cúi đầu nói: "Đi ăn đi."

Dương Hựu Nhiên: "Ăn gì?"

Giang Diệc: "Cậu quyết định." Ánh mắt của anh dừng lại trên mắt Dương Hựu Nhiên một lúc. Anh có kỹ năng quan sát rất mạnh mẽ và tỉ mỉ. Mặc dù đôi mắt giả của Dương Hựu Nhiên rất thực tế và thậm chí mô phỏng 100% mô hình chuyển động của con người. nhưng Giang Diệc vẫn có thể nói rằng mắt phải của cậu là mắt giả và không thể nhìn thấy. So với người bình thường, đầu của Dương Hựu Nhiên vô thức nghiêng sang phải vì cậu thường nhìn mọi thứ bằng một mắt.

Và loại quán tính này thường khiến cậu trông giống như một con vật nhỏ.

Giang Diệc tập trung ánh mắt, lông mi dài hơi rủ xuống, phân tích tình huống của cậu.

Dương Hựu Nhiên nhìn anh có chút đỏ mặt, nhắm mắt lại nói: "Giang Diệc, em muốn ăn đồ ăn Trung Hoa."

Giang cũng nói: "Được."

Anh có vẻ là loại người phục vụ bao dung với mọi thứ và không thích bình luận về người khác. Tuy thái độ có phần lạnh lùng nhưng Dương Hựu Nhiên lại thích kiểu phục vụ này. Nếu đó thực sự là một mục tiêu nhầy nhụa, cậu vẫn chưa biết phải đối phó thế nào và có thể sẽ bỏ chạy ngay khi đầu óc nóng lên.

Hiện tại cậu cảm thấy không có việc gì, đi theo Giang Diệc cũng không biết đi đâu.

Cuối cùng, Giang Diệc lấy chìa khóa xe ra và mở cửa chiếc Honda Accord màu đen.

Xe hơi cũ nhưng nội thất sạch sẽ không tì vết, không có sự bừa bộn không cần thiết. Rõ ràng anh là người trong sạch.

Từ trong cuốn tiểu thuyết đã được nghe, Dương Hựu Nhiên biết anh xuất thân từ một gia đình nghèo và tương đối thông minh nên sau này trở thành một ngôi sao, biết cách nổi tiếng và chạy theo xu hướng nên đã làm rất tốt.

Nhưng có thể làm việc trong phòng thí nghiệm CNTT chắc chắn có nghĩa là anh không thông minh ở mức trung bình.

Một người thông minh như vậy sẽ không tiết lộ bí mật của mình phải không?

Dương Hựu Nhiên ngồi ở ghế phụ không nói chuyện, thường xuyên liếc mắt nhìn anh, Giang Diệc cũng im lặng nhìn cậu, ánh mắt tập trung vào phía trước xe, dáng người cao cao nhấp nhô. bóng tối dưới ánh sáng mờ ảo của xe, và đôi lông mày sâu thẳm. Áo khoác của anh không cài cúc, anh mặc áo sơ mi và áo vest màu xanh xám, với quả táo của Adam nhô ra khỏi cổ.

Khi đến khu phố Tàu, Giang Diệc dừng xe và hỏi cậu: "Muốn ăn gì?"

Dương Hựu Nhiên dè dặt trả lời: "Sao cũng được."

Ở Chaton vào ban đêm, tòa nhà có đường viền màu đen, điểm xuyết những ánh đèn neon đỏ và các biển hiệu cửa hàng tiếng Trung trộn lẫn với tiếng Anh. Trên mặt đất có tuyết, hai bên người đi bộ mặc quần áo dày đi qua một con đường, thản nhiên đi vào một nhà hàng nhỏ tên là "Đào Viên nhỏ".

Dương Hựu Nhiên gọi mấy món, Giang Diệc chỉ chọn món cơm trắng giá hai đô la rẻ nhất.

Trong lúc chờ đồ ăn đến, Dương Hựu Nhiên tìm chủ đề: “Em đang nghỉ phép, còn anh thì sao?”

Giang Diệc nói: "Mấy ngày nữa."

Dương Hựu Nhiên; "Phòng thí nghiệm rất bận phải không?"

“Ừ.” Giang Diệc cúi đầu uống nước, lông mi dài như lông quạ.

Dương Hựu Nhiên "!"

Tại sao cậu lại có cảm giác bạn trai không mấy thân thiết với mình? Chẳng lẽ người khác yêu nhau đều như vậy?

Cả hai dùng bữa trong sự lịch sự và tương đối im lặng.

Có nhiều món ăn, giá cả không đắt và khẩu phần ăn rất lớn. Giang Diệc thu dọn đồ ăn thừa và thanh toán bằng thẻ.

Trước khi rời đi, Dương Hựu Nhiên nhìn vào tờ biên lai có hơn bảy mươi tệ, gần năm trăm tệ.

Cậu liếc nhìn hộp đóng gói trong tay Giang Diệc và nghĩ rằng anh sống một cuộc sống thanh đạm và cẩn thận, cuộc sống của anh không giàu có, nên sống bằng tiền tiết kiệm và học bổng. Bởi vì quần áo của anh đều trông rẻ tiền nhưng khi mặc trên người Giang Diệc lại khiến anh trông quý phái và đẹp trai.

Dương Hựu Nhiên thầm nghĩ rằng Giang Diệc đến Mỹ theo chương trình vừa học vừa làm, nhưng sau đó lại bối rối và cuối cùng bỏ rơi nguyên chủ, nên không hẳn là vì anh không thích người nghèo và yêu người giàu. Dù sao nguyên chủ cũng không phải là người tốt.

Người ta đi đến những nơi cao hơn và khao khát những điều đẹp đẽ chứ không phải những con chuột hôi hám trong rãnh nước.

Những gì Giang Diệc đã làm là có thể tha thứ được.

Dương Hựu Nhiên yêu người bạn trai từ trên trời rơi xuống này, quyết định không đề cập đến chuyện hôm nay chia tay.

Hai người đi trong gió lạnh băng giá trên đường phố, Giang Diệc bật máy sưởi trong xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, hỏi: “Cậu sống ở đâu?”

Dương Hựu Nhiên ngơ ngác: "Anh không biết sao?"

Giang Diệc: “Biết”.

Giáo sư Trần vừa gửi địa chỉ cho anh.

Dương Hựu Nhiên mỉm cười, trợn mắt nói: "Điện thoại của em hết pin, không nhớ đường, anh tìm được không?"

Giang Diệc nói: "Được".

Anh mở điện thoại lên, tìm địa chỉ mà giáo sư Trần gửi đến, anh đại khái biết địa điểm rồi nói: “Tôi đưa cậu về.”

Suốt đường đi không nói lời nào, Giang Diệc đưa cậu đến dưới nhà, chờ Dương Hựu Nhiên xuống xe, anh mở cửa sổ xe nói: "Có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi."