Chương 69: Cậu Nhầm Rồi, Tôi Không Có Bệnh Thích Sạch Sẽ.

Ông thuyết phục Dương Hựu Nhiên và cuối cùng cúp điện thoại. Giáo sư Trần lại đem hợp đồng cho Giang Diệc ra muốn thay đổi nó.

Trên thực tế, sáu triệu cũng không phải là nhiều. Số tiền đưa cho Giang Diệc trong hợp đồng hàng năm đã là sáu trăm vạn.

Giáo sư Trần âm thầm điều chỉnh xuống 0.1.

Việc kiếm tiền không hề dễ dàng đối với ông. Con ông học trường quốc tế, vợ ông muốn mua hàng hiệu nổi tiếng, và việc chữa bệnh của Dương Hựu Nhiên khiến ông phải chi tiêu rất lớn trong một năm.

Tiết kiệm được 0.1 cũng có thể dùng để mua quà sinh nhật cho Dương Hựu Nhiên, không cần phải đưa cho Giang Diệc.

Giang Diệc đang chọn quà cho Dương Hựu Nhiên.

Dương Hựu Nhiên dạo gần đây không để ý tới anh nhiều, khiến cho anh đêm nào cũng trằn trọc.

Anh cũng không vì thế mà suy sụp, đó không phải là tính cách của anh.

Giang Diệc chỉ có thể im lặng xem khoảnh khắc Wechat của cậu và bấm thích cho cậu.

Dương Hựu Nhiên cũng không ngăn cản anh, mà là đổi thành ba ngày đăng tin.

Giang Diệc mở tài liệu PDF mà giáo sư Trần đã gửi cho anh trước đó, trong đó có thói quen sinh hoạt, sở thích ăn uống và các biện pháp phòng ngừa dị ứng của Dương Hựu Nhiên. Còn chuyện cậu thích thì không đề cập tới.

Giang Diệc đã mua một số động cơ, có một số thiên thạch trong nhà, có thể tạo ra một mô hình hệ mặt trời.

Về đến nhà, giáo sư Trần gọi điện cho anh: "Giang Diệc, sinh nhật cháu thầy, có lẽ thầy cần em giúp lấy bánh. Thầy đặt bánh cho nó trên mạng, thấy đánh giá tốt nhưng không biết vị có ngon không."

Giang Diệc nhìn đồng hồ nói: "Cửa tiệm nào? Em đặt trước nếm ăn thử? Cậu ấy thích đồ ngọt, nhưng đồ ngọt kiểu Pháp ở đây quá ngọt."

Giáo sư Trần gửi cho cậu tên cửa hàng, Giang Diệc cũng gọi điện đặt hàng. Thấy Giang Diệc nhiệt tình giúp đỡ như vậy, giáo sư Trần ngược lại cảm thấy áy náy.

Cho nên lại đem hợp đồng đổi thành 5,5. Lại sợ mình sẽ đổi ý nên nhanh chóng gửi hợp đồng cho Giang Diệc.

Giang Diệc không quan tâm đến điều này. Anh không có ham muốn tiền bạc.

Trần giáo sư nói: “Bởi vì em đặc biệt chiếu cố bảo bối, thầy liền tăng lên năm phẩy năm.”

Giang Diệc thấp giọng nói: "Thầy, em chiếu cố cậu ấy không phải vì những khoản lợi tức này."

Giáo sư Trần cảm thấy mình khách khí, cười nói: “Thầy biết em thích Hựu Nhiên, nếu không em sẽ không để bụng như vậy. Hựu Nhiên cũng rất thích em, đã nhiều lần nói với thầy rằng nó rất muốn có một người anh trai như em."

Giang Diệc nhẹ nhàng mím môi.

Ban đầu, đó là trò chơi giữa anh em với nhau nhưng anh không biết nó bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Bởi vì nhắc đến Dương Hựu Nhiên, giáo sư Trần không khỏi nói thêm.

Nói bố mẹ cậu đã bận rộn với công việc từ khi còn nhỏ và bản thân ông cũng bận rộn. Tuy nhiên, tuổi thơ của đứa trẻ này thật nhàm chán, có rất ít bạn bè thân thiết, nhiều lúc kết bạn chỉ vì tiền của cậu, mà không phải thật lòng kết bạn với cậu, cho nên cuối cùng cậu là người bị tổn thương sâu sắc.

Nói rất nhiều, Giang Diệc yên lặng ghi nhớ hết thảy.

Anh cúp máy rồi trở về phòng tiếp tục làm mô hình hệ mặt trời.

Không lâu sau, món bánh được đặt đã tới, Giang Diệc nếm thử mấy miếng, không biết Dương Hựu Nhiên có thích cửa hàng này hay không, liền xách chiếc bánh nhỏ và chiếc đàn piano điện trong xe tới cửa.

Dương Hựu Nhiên mở cửa ra có chút kinh ngạc, cậu đang mặc bộ đồ ngủ, vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, vừa mở cửa liền nhìn thấy một cái hộp lớn, Giang Diệc đứng ở bên cạnh.

"Đây là cái gì và tại sao anh lại ở đây?"

"Đàn piano điện." Giang Diệc nói: "Tôi mua cho cậu một chiếc bánh nhỏ."

Dương Hựu Nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Diệc khuôn mặt vô cảm nói: "Cám ơn anh, nhưng sinh nhật của em là thứ bảy, anh nhớ lầm rồi."

"Đó không phải là quà sinh nhật." Giang Diệc đưa bánh cho cậu.

"Vậy đây là cái gì? Đây là quà gì? Hôm nay là ngày lễ." Dương Hựu Nhiên nhận lấy, chính là một cái bánh ngọt bốn tấc, một mình cậu ăn cũng đủ.

“Hôm nay là ngày 14 tháng 3,” Giang Diệc nhớ tới và nói, “Lễ tình nhân trắng.”

Dương Hựu Nhiên mở hộp bánh ra cắn một miếng, ngẩng đầu nói: "Lễ tình nhân trắng, vậy thì liên quan gì đến em và anh? Chúng ta không phải một đôi."

… Cũng có thể.

Giang Diệc cảm thấy bối rối trước suy nghĩ này. Cậu liếc nhìn anh, mấp máy môi, cuối cùng không nói gì. Anh chỉ mang đàn piano điện vào và nói: “Tôi giúp cậu lắp đặt”.

Dương Hựu Nhiên nói lời cảm ơn.

Giang Diệc cởϊ áσ khoác, ngồi xổm xuống đất để mở hộp ra. Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen bên trong, để lộ cánh tay thon dài khỏe mạnh. Anh cố tình đọc hướng dẫn trong nửa giờ, loại này trong nháy mắt anh có thể hiểu được. Ý đồ được ở lại với Dương Hựu Nhiên một thời gian.

Giang Diệc không biết phải làm gì tiếp theo.

Dương Hựu Nhiên ăn hết chiếc bánh, để lại một miếng bơ nhỏ sắp tan chảy, vẻ mặt cậu có chút thất vọng, hỏi anh: "Suýt nữa em quên mất, em để lại cho anh một miếng, anh có muốn ăn không?"

Cậu cố ý nói điều này bởi vì cậu biết Giang Diệc ám ảnh bởi vi trùng và không sẵn lòng dùng chung ống hút với cậu khi uống nước.

Dương Hựu Nhiên gần đây mới nhớ lại, phát hiện có rất nhiều chi tiết như vậy.

Cốc nước mà cậu đã dùng, anh sẽ không uống. Nếu cậu đến gần, anh sẽ tránh xa, quay đầu lại và không cho cậu nắm tay. sẽ luôn đi nhanh hơn hoặc chậm hơn cậu một bước.

Có rất nhiều chi tiết thể hiện ra Giang Diệc không thích cậu.

Dương Hựu Nhiên tưởng Giang Diệc sẽ lắc đầu, cho nên phối hợp nói: "A, trên đó có nước bọt của em, xin lỗi, tốt nhất là anh không nên ăn, quên mất anh mắc chứng thích sạch sẽ. Đây là kem bơ động vật, hay là cho a…." Lời cho chó ăn vẫn chưa nói kịp.

Giang Diệc đã đặt cuốn sách hướng dẫn xuống và đưa tay lấy chiếc bánh và chiếc thìa mà cậu đã sử dụng. "Cậu nhầm rồi, tôi không có bệnh thích sạch sẽ."