Chương 43: Dương Hựu Nhiên Không Phải Con Ruột

Dương Hựu Nhiên chỉ buồn bã trong chốc lát, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cậu cảnh cáo bản thân rằng, Giang Diệc chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo và phù hợp với sở thích của cậu chứ thực chất không phải là một con người hoàn hảo.

Anh chỉ là một kẻ cặn bã luôn bỏ cuộc, không thích nghèo khó và yêu thích sự giàu có.

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Dương Hựu Nhiên vẫn là buồn bực. Cậu nhăn mũi kìm nước mắt, lau mặt rồi ngẩng đầu nhìn Giang Diệc: "Em không khóc, em không còn thích anh nữa, hy vọng anh sẽ không hối hận."

Giang Diệc không nói nên lời, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Dương Hựu Nhiên, trái tim anh co giật. Anh không cảm thấy thoải mái như tưởng tượng vì đã từ chối sự theo đuổi của Dương Hựu Nhiên.

Ngược lại, càng cảm thấy lo lắng và đau lòng không nguôi, muốn nói với cậu rằng cậu và anh vẫn có thể là “anh em” giống như trước đây, nhưng không thể nói thành lời.

Sau đó Dương Hựu Nhiên đứng dậy, giọng nói có chút mơ hồ, bắt đầu giải thích với anh: “Đây là tylenol có thành phần paracetamol, bốn đến sáu giờ uống một lần. Ngoài ra còn có thuốc giảm ho, khi ho khan khó chịu hãy uống một ít. Anh ở nhà nghỉ ngơi, em vẫn hơi lo lắng, cho nên cách bốn giờ em sẽ nhắn tin cho anh một tin, yêu cầu anh đo nhiệt độ. Nếu anh không trả lời, em sẽ liên hệ với bạn cùng phòng của anh.

Nói xong, Dương Hựu Nhiên không nhìn anh nữa, cúi đầu sắp xếp thuốc và nhiệt kế, đặt ở đầu giường, đổ đầy nước rồi đặt lên bàn cạnh giường.

Cậu rời đi mà không ngoảnh lại.

Giang Diệc khóe môi khẽ động.

Dương Hựu Nhiên sau đó tìm thấy Faisal, bạn cùng phòng người Ả Rập Saudi của Giang Diệc, trao đổi thông tin liên lạc với anh ta và nói: "Faisal, nếu hôm nay anh không ra ngoài, nếu thuận tiện, hãy giúp tôi xác nhận tình trạng của Evan. Cảm ơn anh."

Faisa đồng ý, Dương Hựu Nhiên xuống lầu rời đi. Thay vì liên lạc với Jimmy, cậu trực tiếp bắt taxi về nhà.

Triệu Dữ Mặc tình cờ giúp cậu dắt chó đi dạo, quay lại nhìn sắc mặt cậu có chút tái nhợt, lo lắng hỏi: "Roy, cậu sao vậy? Sắc mặt không tốt, bị bệnh à?"

"Không có." Dương Hựu Nhiên lắc đầu, ngồi xổm vuốt ve con chó, hỏi hắn: "Còn cậu, thư xác nhận của cậu sao rồi?"

"Vẫn… chưa nhận được." Triệu Dữ Mặc dừng một chút, nói: "Chỉ có hai ba cái, nhưng đều không phải thứ tôi muốn. Tôi có hai bằng song song chứ không phải hai bằng riêng, tuy điểm của tôi cao nhưng vẫn rất khó để xin vào Harvard....”

Dương Hựu Nhiên vùi đầu nói: "Vậy tôi liền nhờ bác tôi hỗ trợ, tìm người viết cho cậu thư đề cử."

Triệu Dữ Mặc "??!!"

Hắn không thể tin được, há to miệng: "Cái này, cái này… là vậy, cái này có ổn không? Cảm ơn cậu rất nhiều."

Dương Hựu Nhiên gật đầu: "Chuyện này, tôi phải hỏi bác tôi, không chắc chắn có khả năng, cậu đừng vội cảm ơn."

Triệu Dữ Mặc nói: "Không, không thành vấn đề, cảm ơn. Thật sự cảm ơn." Hắn cúi đầu cảm ơn Dương Hựu Nhiên, nhưng Dương Hựu Nhiên lại không hề nhìn hắn, vẻ mặt rất buồn bã.

Triệu Dữ Mặc: "Cậu không sao chứ? Tâm tình không tốt sao?"

Dương Hựu Nhiên: "Không, buổi hẹn hò của cậu thế nào rồi? Cậu đã xác nhận mối quan hệ chưa?" Cậu ngẩng đầu nói, ngước nhìn Triệu Dữ Mặc.

Triệu Dữ Mặc cũng lắc đầu: "Tôi đã hẹn hò vài lần nhưng mối quan hệ chưa được xác nhận".

Dương Hựu Nhiên nhìn Triệu Dữ Mặc, nhớ tới trong tiểu thuyết, Giang Diệc sẽ cùng chàng trai trẻ trước mắt này ở cùng một chỗ, Giang Diệc cũng không thích cậu. Bởi vì chưa nghe xong tiểu thuyết, cậu cũng không biết người yêu chính thức của Triệu Dữ Mặc là ai, chẳng lẽ là Giang Diệc sao?

Vẻ mặt Dương Hựu Nhiên lại trở nên buồn bã, Triệu Dữ Mặc rất tuấn tú, ánh mắt và đôi môi đều có vẻ cương nghị và thông minh, sau này sẽ kế thừa sự nghiệp của gia đình Dương Lợi Minh.

Thì ra Giang Diệc thích dáng người này sao?

Dương Hựu Nhiên ngơ ngác đau lòng nhìn hắn, Triệu Dữ Mặc quỳ xuống nói: "Nếu như cậu không vui, tôi cùng cậu ra ngoài đi dạo, chúng ta cùng nhau dắt chó đi dạo nhé?"

Dương Hựu Nhiên từ chối: "Tôi muốn ở một mình một thời gian, cậu cũng vậy, cậu có thể về nhà học bài. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu chuyện viết thư đề cử."

Dương Hựu Nhiên đợi cho đến khi giáo sư Trần thức dậy vào buổi tối rồi mới gọi điện.

Cậu nói thẳng: “Bạn của cháu, Triệu Dữ Mặc, học rất giỏi. Hắn muốn đăng ký vào trường sau đại học của Harvard, nhưng bằng cấp đầu tiên của hắn chỉ ở mức trung bình. Bác ơi, bác có người quen nào trong lĩnh vực này có thể giúp viết một hoặc hai lá thư đề cử không, điều này rất quan trọng… "

"Triệu Dữ Mặc" Giáo sư Trần lập tức nhớ tới, "Chính là cái kia, cháu nói cái kia…."

"Ừ, một người giống cha."

"Ồ, hắn… ." Giáo sư Trần suy nghĩ và đồng ý. Ông có chút muốn nói lại thôi, hai ngày này ông ít nói chuyện cùng với Dương Hựu Nhiên, là bởi vì báo cáo nhận dạng DNA của Dương Hựu Nhiên và em gái ông Trần Phương Như cũng được đưa ra.

Kết quả đơn giản là khiến ông kinh hãi!

Dương Hựu Nhiên thế mà cũng không phải là con ruột của Trần Phương Như!

Vậy Dương Hựu Nhiên là ai? Năm đó Trần Phương Như đã mang thai được mười tháng sinh ra, điều này tuyệt đối chính xác.

Giáo sư Trần đã bận rộn điều tra chuyện này trong hai ngày qua. Ông đến nhà em gái và hỏi một cách vòng vo, Trần Phương Như nhớ rất rõ việc sinh nở: “Bảo Bảo là một đứa trẻ sinh non. Bệnh viện đó tên là gì nhỉ, để em nghĩ… hình như là Nhân tâm. "Giấy khai sinh? anh cả, anh dùng cái này làm gì vậy?"

Giáo sư Trần cho biết: “Anh cần nhìn một chút những thứ này vì vấn đề về mắt của Bảo Bảo, cũng như dây rốn được bảo tồn vào thời điểm đó”.

Trần Phương Như nhờ bảo mẫu tìm kiếm thông tin: "Máu cuống rốn được lưu trữ trong bệnh viện, anh cần CMND của em để lấy, em có thể gọi ngân hàng máu và giao đến tận nhà. Anh ơi, có bước đột phá trong công nghệ tái tạo và cấy ghép tế bào gốc sao?”

Giáo sư Trần "Vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, nhưng chắc chắn sẽ được thực hiện trong vài năm tới. Ảnh của Bảo Bảo khi lúc bé không? Anh muốn nhìn xem."

Trong ảnh, khi còn bé Dương Hựu Nhiên cùng bây giờ khác biệt không lớn, ngũ quan cũng giống với bề ngoài. Bao gồm cả thời thơ ấu, đã có thể nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp sau này. Cậu trông không giống Dương Lợi Minh và Trần Phương Như, nhưng cậu rất đẹp trai.