Chương 22: "Nhớ" Giống Như Viên Đạn Găm Vào Tim Anh.

Dương Hựu Nhiên gọi điện cho anh, nhưng cuộc gọi không kéo dài bao lâu, ước chừng sáu phút, bởi vì cậu đang vội hát trên sóng.

"Anh buồn ngủ à? em muốn đọc sách một chút."

Giang Diệc nói: “Có tài liệu cần đọc, cậu đọc sách đi.”

Có lẽ là bởi vì giọng nói của Giang Diệc nghe có vẻ dịu dàng hơn một chút, có chút khác biệt so với bình thường, lượng dopamine trong cơ thể Dương Hựu Nhiên đang tăng vọt, giọng cậu vui vẻ nói: "Vậy học xong gặp lại anh nhé, tạm biệt."

Giang Diệc nói: “Ừ.” Nếu tiến hành thí nghiệm nuôi cấy tế bào và phân tích biểu hiện gen, tế bào của Dương Hựu Nhiên nhất định là tế bào cực kỳ khỏe mạnh và hoạt bát.

Dương Hựu Nhiên không nói cho anh biết chuyện hát trực tuyến, nghe như thể bản thân sắp hết tiền, nhưng lại không thể để Giang Diệc biết được.

Nếu không, cậu nên làm gì bây giờ nếu anh phản bội mình lập tức?

Bỏ qua quả bom hẹn giờ được gài trong cốt truyện gốc, Dương Hựu Nhiên cảm thấy Giang Diệc rất tốt và định tiếp tục yêu anh như thế này, ít nhất là cho đến cuối học kỳ và tốt nghiệp, bằng không nửa năm tiếp theo vấn đề ăn cơm của bản thân đều đáng lo..

Hơn 2.000 người tràn vào phòng phát sóng trực tiếp và Dương Hựu Nhiên chỉ hát sáu bài hát mỗi ngày, sau đó nói với khán giả: "Tôi là Harry Yeye. Trên trang chủ có nhiều video và tác phẩm gốc hơn. Hãy nhớ like và đăng ký theo dõi, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Lâm Kháo Bắc: "Tôi vẫn chưa nghe đủ! Chủ nhà đã ngừng phát sóng? Nghĩ rằng tôi không có tiền sao!"

[Lâm Kháo Bắc tặng Harry Yeye mười cái carnival ]

Lâm Kháo Bắc "Mười Carnival có đủ không? Không đủ tôi lại tặng thêm hai mươi cái! Hát một bài hát "thế giới" khác của bạn. Tôi có rất nhiều tiền."

Chín mươi nghìn nhân dân tệ?

Không phải Dương Hựu Nhiên không nhìn thấy qua việc đời, chỉ là đã mấy ngày không lên sóng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người giàu có đầu tư nhiều như vậy, lúc trước mọi người nghe cậu hát, tương đối kiềm chế hơn chỉ đưa năm đồng và năm đồng.

Dương Hựu Nhiên là một người có nguyên tắc, bình tĩnh hát trong một phút rồi nói: "Cảm ơn anh Lâm rất nhiều vì tặng Carnival. Hôm nay dừng tại đây thôi. Tạm biệt."

Màn đạn thổi qua, Lâm Diệu Bắc nói: "Ừ, chủ nhà, tôi là con gái!"

Dương Hựu Nhiên lúng túng nói: "Xin lỗi, Lâm tiểu thư, có chút nhầm lẫn, ngày mai chúng ta sẽ phát sóng lại." Sau đó cậu tắt camera và micro.

Bên kia đại dương, Bắc Kinh, là Tòa nhà văn phòng giải trí Vạn Nghiên. Lâm Kháo Bắc, hay còn gọi là người con gái Lâm Diệp, xem đi xem lại video Dương Hựu Nhiên vừa đàn vừa hát được đăng tải trên đài Bilibili, càng xem con mắt càng sáng lên. Sau đó gọi quản lý của mình: “Chu Khải, lại đây. đến nghe video của cậu ấy. Tới Whales. "Tôi đang tìm anh chàng tên Harry Yeye trong buổi phát sóng trực tiếp. Tôi muốn biết cậu ấy là ai trong ngày hôm nay và ký hợp đồng với cậu ấy cho tôi."

Chu Khải cúi đầu xem video, đánh giá: “Giám đốc Lâm, cậu ấy hát rất hay, nhưng chúng ta không phải công ty thu âm, chúng ta là công ty giải trí, nếu cậu ấy đeo mặt nạ, nhất định là lớn lên xấu xí, không có giá trị kinh doanh.”

Lâm Diệp: “Nhìn bàn tay đẹp đẽ của cậu ấy, quần áo đơn giản nhưng đẹp, dáng người đẹp, đôi mắt đẹp, hình như cậu ấy ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi, nền tảng cũng không tệ, nếu như đường nét trên khuôn mặt xấu xí, vây thì đưa sang Hàn Quốc để chỉnh sửa. Hơn nữa cậu ấy có đủ bản lính sáng tác cực mạnh, phát trực tiếp nửa tháng cho ra mắt tổng cộng bảy tác phẩm âm nhạc gốc, mỗi tác phẩm đều là một kiệt tác.”

Chu Khải: “Giám đốc Lâm nói như vậy cũng có lý.”

"Phó Thanh Hữu" của Lâm Diệp gần đây có nguy cơ gây bão, phim chiếu rạp của chúng ta không thể sử dụng các bài hát của anh ấy. Bản gốc này của Harry yeye hay quá. Lâu rồi tôi mới được xem nhạc gốc xuất sắc và dày đặc như vậy, vừa vặn được sử dụng cho mục đích khẩn cấp. Hơn nữa hình như là người chưa trải sự đời. Vừa rồi tôi cho cậu ấy phần thưởng trị giá 90.000 nhân dân tệ. Cậu ấy thực sự đã hát cho tôi nghe một bản. Thay vì mua nó với giá hàng trăm nghìn thì tốt hơn hết là hãy ký vào đó và khám phá giá trị vô tận của cậu ấy."

Sau khi Dương Hựu Nhiên tắt sóng, cậu lại gửi một tin nhắn khác cho Giang Diệc, hỏi anh đang làm gì.

Giang Diệc trả lời: “Đọc sách."

Dương Hựu Nhiên đi ra ngoài ăn cơm: "Được rồi, anh đọc đi, em đi ra ngoài, trước khi đi ngủ phải nói chuyện với em."

Giang Diệc: "Ừ, đang học sao?."

Dương Hựu Nhiên: “Tạm thời kết thúc, buổi chiều tiếp tục.”

Dương Hựu Nhiên: “Bên ngoài lạnh quá, ngay cả Boston từ khi anh rời đi cũng trở nên lạnh hơn.”

Giang Diệc: “Không phải bởi vì tôi rời đi.”

Dương Hựu Nhiên gõ "A" khi đang bước đi.

Giang Diệc: “Tháng Giêng lạnh hơn tháng Mười Hai là do quỹ đạo trái đất và góc nghiêng gây ra thay đổi theo mùa, không liên quan gì đến tôi.”

Dương Hựu Nhiên: "... "

Giang Diệc: “Đi nhìn đường, đừng đánh máy.”

Dương Hựu Nhiên đồng ý ăn một ít mì Việt Nam ở gần đó. Khi cậu trở về, ở chỗ Giang Diệc đã là sáng sớm, anh nói với Dương Hựu Nhiên rằng anh sẽ đi ngủ.

Dương Hựu Nhiên cởi khăn quàng cổ ra,:"Em mới về nhà, trời lạnh quá, anh định ngủ à?"

Giang Diệc nói: "Ừ."

Dương Hựu Nhiên: "Em có thể nói chuyện điện thoại được không?"

Giang Diệc không biết tại sao Dương Hựu Nhiên lại muốn nói chuyện điện thoại.

Giang Diệc gõ chữ hỏi cậu: "Muốn nói gì không?"

Dương Hựu Nhiên trả lời: "Không, em muốn nghe giọng nói của anh. Anh không muốn nghe giọng nói của em à?"

Giang Diệc đang ngủ trên một chiếc giường xa lạ, tin nhắn của Dương Hựu Nhiên khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Dương Hựu Nhiên thường dùng từ "nhớ", giống như một viên đạn găm vào tim.

Thấy anh hồi lâu không trả lời, Dương Hựu Nhiên lại hỏi anh: "Anh không sao chứ, Giang Diệc, anh ở trong phòng một mình à?"

"Được rồi, cậu cứ nói đi, cậu có thể gọi cho tôi."

Đèn trong phòng đã tắt, Giang Diệc cũng đóng cửa sổ và rèm lại, nói chuyện điện thoại trong bóng tối.

Kỳ thực cũng không có gì để nói, Giang Diệc giải thích cho cậu ý nghĩa câu nói trước đó Dương Hựu Nhiên mở loa ngoài, thay bộ đồ ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.

"Em nhớ rồi, ngày mai anh có muốn ra ngoài chơi không? Em thấy trên mạng nói quê hương của anh đẹp như vậy, giống như St. Petersburg."

Giang Diệc nghe thấy ở đầu bên kia có người thay quần áo sột soạt, áp điện thoại di động vào tai, nằm trên giường trả lời: “Không xa lắm.”