Chương 16: Hướng Dẫn Bạn Trai Cách Yêu

Dương Hựu Nhiên gật đầu, nói: "Lạnh".

Cậu tưởng Giang Diệc sẽ ôm cậu hoặc nắm tay bỏ vào túi anh để giữ ấm. Đó chẳng phải là điều những cặp đôi khác vẫn làm, nhưng Giang Diệc thì không.

Giang Diệc vẻ mặt bình thường nói: "Được, chúng ta trở về đi."

Dương Hựu Nhiên có chút bối rối, ngẩng đầu lên, chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này? Giang Diệc bỏ mặc cậu dắt chó đi về.

Chẳng bao lâu sau, anh đã đưa Dương Hựu Nhiên trở lại.

“Tôi về đây.” Giang Diệc không có vào cửa, hành lang rất sáng sủa, duỗi ra bóng dáng cao lớn của anh, nói: “Đi ngủ sớm đi.” Đây là lời nhắn duy nhất của anh.

Dương Hựu Nhiên vô thức nghiêng đầu sang bên phải, cậu cũng không để ý, gọi Giang Dật.

Hôm nay Dương Hựu Nhiên đi mua táo. Nên đưa cho Giang Diệc một trái: "Giáng sinh vui vẻ, trái cây bình an."

Giang Diệc không có chuẩn bị trước cái này, lúc nhận lấy có chút kinh ngạc nói: "Cám ơn." Dương Hựu Nhiên cũng nhận ra anh không chuẩn bị trước.

Không phải các cặp đôi đều tặng quà Giáng sinh khi yêu nhau sao? Hay là anh không thích điều đó? Dương Hựu Nhiên có chút không hiểu, đưa Giang Diệc đi vào thang máy, Giang Diệc nói: "Không cần tiễn, tôi biết đường."

Dương Hựu Nhiên nói: “Tạm biệt.” Cậu trở về phòng, mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Diệc: “Lái xe chậm lại, về đến nhà thì báo cho em.”

Sau đó Dương Hựu Nhiên nhận được thông báo từ ứng dụng hẹn hò:

[500 người đã thích bạn! Hãy đến và trò chuyện!]

Dương Hựu Nhiên chạm tay vào. Khi đăng ký, cậu không dùng ảnh chính diện mà là ảnh hồ sơ lưu trong điện thoại di động. Nguyên chủ có điện thoại mới, không có nhiều ảnh nhưng vẫn có thể dùng được một tấm.

Cần phải sánh đôi để trò chuyện, nhưng Dương Hựu Nhiên không hợp với ai, hành động xa cách của Giang Diệc mang lại cho cậu một cảm giác khó chịu, chẳng lẽ anh cảm thấy cậu khác hẳn trước đây, nghĩ đến điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu nên mới đăng ký ứng dụng, và chỉ đơn giản là kết bạn với một vài người ở ứng dụng và bắt đầu trò chuyện vì buồn chán.

Có người Trung Quốc và người nước ngoài, cuộc trò chuyện rất nhàm chán. Họ hỏi về quê quán và trường đại học. Một số người đến và khen ngợi cậu dễ thương, xinh đẹp và ưa nhìn, đồng thời hỏi cậu về chiều cao và nơi cậu đã sống. Những người khác bắt đầu gửi ảnh riêng tư trực tiếp. Sắc mặt Dương Hựu Nhiên tối sầm, nhấn nút xóa.

Cậu gõ rất nhanh và trò chuyện cùng lúc với bốn năm người.

Lúc này, phía trên màn hình hiện lên một tin nhắn của Giang Diệc: "Tôi đã về đến nhà."

Dương Hựu Nhiên lập tức thoát ra phần mềm, trả lời: "Hôm nay đi ăn uống xem phim rất vui, ngày mai anh đến đón em được không? Em muốn ăn tối ở nhà anh."

Giang Diệc đáp: "Được."

Chỉ có hai câu, không có gì, không đánh máy, không theo dõi, như thể họ chỉ là bạn học bình thường. Sự lạnh lùng của Giang Diệc đã khơi dậy tinh thần cạnh tranh của Dương Hựu Nhiên, và cậu cố tình để anh một mình trong ba mươi phút rồi trò chuyện với người khác.

Phải mất nửa giờ, Dương Hựu Nhiên mới nhận ra rằng mục đích của cuộc trò chuyện trên ứng dụng hẹn hò thực ra là đi thẳng vào chủ đề đi ngủ.

Cậu thoát khỏi App và đi tắm.

Trong quá trình này cậu đã kiểm tra điện thoại di động của mình ba lần, nhưng không có tin tức gì từ Giang Diệc.

Người đàn ông này thực sự có thể chịu đựng được sự cô đơn khi bạn trai không trả lời tin nhắn trong gần một giờ.

Dương Hựu Nhiên không thể chịu đựng được nữa và bắt đầu gõ phím. Cậu cảm thấy mình có thể có chút ám ảnh với khuôn mặt và dáng người của Giang Diệc, nhưng cậu không muốn dành thời gian cho người khác quá nhiều. Thứ cậu đang tìm kiếm là một nàng thơ chứ không phải bạn tình trên giường.

Dương Hựu Nhiên: “Em vừa đi đọc sách, anh ngủ rồi sao?”

Giang cũng nói: "Chuẩn bị đi."

Đã mười một giờ rồi.

Dương Hựu Nhiên mí mắt tuy giật giật, nhưng trong lòng lại có rất nhiều chuyện, nằm trên giường gõ chữ: "Táo có ngon không?"

"Vẫn chưa ăn."

Dương Hựu Nhiên: “Vậy nhớ ăn nhé.”

"Tốt."

Dương Hựu Nhiên: "Em cũng chuẩn bị đi ngủ."

Giang Diệc nói: "Ừ."

Giang Diệc khóa màn hình điện thoại di động và để nó ở đầu giường để sạc pin. Trong căn hộ có một chiếc giường đơn lớn, ngoài cửa sổ là khung cảnh đêm xanh thẳm của sông Charles.

Cậu dựa vào gối tắt đèn, màn hình lại sáng lên, đó là cháu trai của giáo sư.

Hỏi anh: “Giang Diệc, những người anh trai khác sẽ chúc ngủ ngon, sao anh lại không?”

Anh trai khác?

Giang Diệc không biết cậu đang ám chỉ điều gì, anh không biết hoàn cảnh gia đình của Dương Hựu Nhiên hôm nay khi nhìn thấy đồ chơi trong nhà, anh cảm thấy mình có thể có chút bị đùa giỡn, vì vậy cũng không khó hiểu với điều đó.

Tin nhắn này có vẻ không hợp lý, anh nghĩ có lẽ Dương Hựu Nhiên cô đơn và buồn chán ở nước ngoài. Đây là điều bình thường. Giang Diệc cũng hiểu ý và đáp lại: “Chúc ngủ ngon”.

Anh đang định đi ngủ khóa màn hình lại, tin nhắn lại đến.

Giang Diệc có chút thiếu kiên nhẫn và bấm vào đọc.

"Được rồi, chúc ngủ ngon, anh trai, chúc anh có những giấc mơ ngọt ngào."

Giang Diệc nghĩ về em trai mình ở Trung Quốc. Em trai nhỏ hơn Dương Hựu Nhiên mấy tuổi nhưng tuổi thiếu niên lại nổi loạn và không ngoan ngoãn như Dương Hựu Nhiên.

Giang DIệc cũng tắt điện thoại di động.

Nhìn thấy Giang Diệc không hỏi cậu về "anh trai khác", cậu thực sự cảm thấy mình không thể hiểu được, có lẽ anh căn bản không có chút ghen tị nào.

Đánh giá từ tiểu thuyết gốc, Giang Diệc là một kẻ cặn bã, không thích nghèo khó và yêu giàu có, tuy bề ngoài không giống nhưng đây chính là bối cảnh của cuốn tiểu thuyết. Cho nên Giang Diệc có thể không thật sự thích chính mình, mà chỉ thích tiền của cậu.

Dương Hựu Nhiên cảm thấy mình đã tìm được đáp án cho sự lạnh nhạt nhưng không rời xa của anh.

Nhưng Dương Hựu Nhiên hai ngày tới đây cũng không có tiêu tiền cho anh, ngược lại còn đi ăn uống rồi đi ô tô.

Có thể là trước đây cậu đã chi tiêu rất nhiều và chỉ gia hạn phí thường niên?

Cậu không biết làm sao, đành phải căng mắt lên mạng tìm kiếm cách huấn luyện bạn trai.

Cư dân mạng cho rằng một số đàn ông cần được dạy dỗ nếu không dạy dỗ, họ sẽ không thể nói những lời ngọt ngào hay tặng quà.

Vậy Giang Diệp cũng giống như thế.

Họ chỉ nhận quà và không có ý thức tặng quà gì cả.

Dương Hựu Nhiên có năng lực học tập rất tốt, cậu cầm điện thoại di động cẩn thận đọc một loạt bài viết và hướng dẫn. Lúc một giờ sáng, cậu gửi một tin nhắn thoại mới cho Giang Diệc.

"Em muốn thấy anh nói lời chào buổi sáng với em khi anh thức dậy vào buổi sáng, được không?"

Chuyển khoản miễn phí [10000 nhân dân tệ]

Lưu ý: Quà tặng Giáng Sinh.