Chương 13: The World

Sau khi ăn xong, Dương Hựu Nhiên đang xem vé xem phim thì nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài bằng một giọng địa phương, có lẽ anh đang nói chuyện với gia đình mình.

Trong lúc nhất thời, Dương Hựu Nhiên hiểu được hai ba câu.

Giang Diệc nói: "Ừ, vài ngày nữa con sẽ về nhà."

Trên đường đưa Dương Hựu Nhiên về nhà, Dương Hựu Nhiên nghĩ nghĩ, hỏi anh: "Anh sắp về nước sao?"

“Ừ” Giang Diệc nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Cậu nghe thấy.”

Dương Hựu Nhiên gật đầu: "Ừ, khi nào anh mới về?"

"Ngày 29 về." Anh ấy trả lời.

Dương Hựu Nhiên lại hỏi: "Bao lâu mới có thể trở về?"

Giang Diệc thấp giọng nói: "Không xác định."

"Ồ" Dương Hựu Nhiên ngừng nói.

Lần này cũng giống như lần trước, Giang Dịch đến trước cửa nhà cậu cũng không có xuống tiễn, nhìn thấy cậu đi vào chung cư, liền lái xe đi ngay.

Dương Hựu Nhiên về nhà lắp đặt, chỉnh lại micro và đàn guitar điện mà cậu mua hôm nay, nhận được tin nhắn từ Giang Diệc, hỏi cậu: "Muốn xem phim gì?"

Dương Hựu Nhiên đang bận mày mò đàn ghita điện và đàn gảy, đáp lại anh: “Gì cũng được.”

Nghĩ rằng tiếng Anh của Dương Hựu Nhiên không tốt nên Giang Diệc đã mua vé phim hoạt hình Pixar, điều này có thể khiến anh ấy dễ hiểu hơn. Tỷ lệ người xem phim vào dịp Giáng sinh cao cho nên Giang Diệc cũng không có nhiều sự lựa chọn.

Dương Hựu Nhiên lấy thiết bị và tạo tài khoản phát sóng trực tiếp, hướng camera máy tính về phía bức tường trắng. Cậu ngồi trên một chiếc ghế đơn, đeo micro tự chơi và hát, vừa ghi âm vừa phát sóng trực tiếp.

Nguyên chủ và cậu có âm sắc tương tự nhau, điểm khác biệt duy nhất là hơi thở và kỹ thuật.

Sau lưng cậu không có một tiếng động nào, Harry lặng lẽ ngồi trong chuồng chó, ngoan ngoãn nhìn cậu. Cậu đeo chiếc mặt nạ đầu sói màu trắng, che thật chặt các đường nét trên khuôn mặt và cố gắng không để lột áo ghi lê, cậu hát bài do chính mình sáng tác, tác phẩm nổi tiếng nhất mang tên The World, là bài hát chủ đề viết cho một bộ phim về nỗi đau tuổi trẻ.

Buồn cười là bài hát này đã trở nên nổi tiếng tuy nhiên bộ phim lại lộn xộn đến mức không ai muốn xem.

Chơi đàn và hát xong một lần, phòng phát sóng trực tiếp vẫn không mấy nổi tiếng, quá ít người vào. Dương Hựu Nhiên nhìn thấy phía dưới màn hình có bình luận, hỏi cậu: “Chủ nhà hát hay quá, bài hát này là thể loại gì vậy? Tôi chưa từng nghe thấy nó trước đây."

Sau khi Dương Hựu Nhiên hát xong, cậu trả lời: "The World, lời bài hát và âm nhạc đều là của tôi. Tôi viết về quá khứ non trẻ và bối rối của tôi. Nếu bạn thích thì có thể theo dõi. Tôi là Harry Yeye."

Dương Hựu Nhiên nói tên màn hình ID của mình một cách nghiêm túc.

Không có ai đến phòng phát sóng trực tiếp nên Dương Hựu Nhiên ngay lập tức dừng phát sóng, chỉnh sửa video một chút, thêm phụ đề và phát hành bài hát lên các nền tảng lớn bằng ID đã đăng ký tên "Harry Yeye".

Cậu cẩn thận nghiên cứu hợp đồng giữa nguyên chủ và công ty, khác với hiệp ước bất bình đẳng mà cậu ký khi còn trẻ, nguyên chủ có luật sư gia đình kiểm tra trước khi ký hợp đồng với cơ quan, vì vậy, Dương Hựu Nhiên có rất nhiều tự do, và hầu hết các điều khoản đều mang tính vị tha. Đăng video ẩn danh không phải là vấn đề lớn.

Làm xong việc này đã là hai giờ sáng, Dương Hựu Nhiên cầm cây đàn guitar điện, rút

phích cắm ra, nhẹ nhàng gảy đàn một lúc, trong đầu hiện lên một giai điệu trầm lặng không nguyên bản.

Dương Hựu Nhiên thử một hồi, sau đó có chút bực bội ném cây đàn đi.

Tình trạng mất linh cảm này kéo dài hơn hai năm. Không phải cậu hoàn toàn không viết được ca khúc, Dương Hựu Nhiên vẫn có thể dùng kỹ năng của mình viết những tác phẩm trôi qua, nhưng hắn không còn tìm được cảm giác được thần thánh giúp đỡ đầy màu sắc và thú vị như trước nữa.

Dương Hựu Nhiên dựa vào sự phù hộ của Chúa trong ngành này. Mặc dù cậu đã viết rất nhiều bài hát có thể tồn tại suốt đời, nhưng cậu không thích xào lại các tác phẩm của mình và luôn muốn theo đuổi vinh quang mới và cao hơn.

Kiếp trước, Dương Hựu Nhiên trở nên nổi tiếng, kiếm được đủ tiền dùng cả đời.

Trong hai năm mất đi cảm hứng, Dương Hựu Nhiên đã thử nhiều phương pháp khác nhau, như cúng ở ngôi chùa này và thắp hương ở ngôi chùa khác. Đức Phật Erawan ở Đông Nam Á cũng đến bái lạy, ông chủ nói có thể nuôi một con Gumantong và nói: “XX và xxx đều đã từng nuôi, đột nhiên sự nghiệp thăng hoa và nổi tiếng khắp cả nước”.

Dương Hựu Nhiên: “Việc này chẳng phải rất quỷ dị nguy hiểm, không sợ phản tác dụng sao?”

Ông chủ không quan tâm, "Xin nhờ, mỗi người trong vòng đều có một cái. Cậu xem đã ai gặp rắc rối."

Dương Hựu Nhiên gần như tin vào điều đó và đang định nhờ người liên lạc với Azan của Thái Lan thì cậu đọc được tin xx đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Chính là người mà ông chủ đã đề cập trước đó đã nuôi dưỡng Gumantong.

Dương Hựu Nhiên sợ hãi đến mức buông Azan ra và nhờ trợ lý đặt vé máy bay nhanh nhất và chạy về Trung Quốc. Cậu đã ở nhà ba tháng và viết hai bài hát dở.

Lần này khiến tinh thần cậu không ổn định, rất hay cáu kỉnh, mất ngủ cả đêm, bị dẫn đến tiệc rượu tại nhà ông chủ, suýt nữa rơi xuống vực sâu. Nghĩ rằng hai ngày nữa sẽ có buổi hòa nhạc, Dương Hựu Nhiên đẩy bột phấn đưa cho mình ra, để trợ lý đưa mình về.

Không ngờ sau khi du hành qua cuốn sách đến một thế giới khác, cậu vẫn phải kiếm sống và hát những bài hát mà cậu từng nổi tiếng.

Dương Hựu Nhiên cất đàn guitar vào hộp, cuối cùng lại bắt đầu đọc sách, đến nỗi quên tắt đèn đọc sách, ngủ quên trên sách.

Sáng hôm sau, Triệu Dữ Mặc đến giúp cậu dắt chó đi dạo. Dương Hựu Nhiên đã thức dậy, uống một tách cà phê rồi tiếp tục đọc sách.

Một tiếng rưỡi sau, Triệu Dữ Mặc quay lại với con chó của cậu và ngạc nhiên khi thấy cậu đang đọc nghiêm túc đọc sách trong phòng khách.

Triệu Dữ Mặc cúi xuống cho chó ăn, Dương Hựu Nhiên nghe thấy liền tháo tai nghe ra.

Triệu Dữ Mặc: “Xin lỗi, tôi có làm phiền cậu không?”

"Không. Buổi tối cậu có kế hoạch gì không?" Dương Hựu Nhiên xoay ghế lại, nghe thấy Triệu Dữ Mặc nói: "Tôi có hẹn với ai đó đi ăn tối."

Dương Hựu Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Triệu Dữ Mặc đã lập tức nói: "Bất quá tôi vẫn có thể tìm thời gian tới giúp cậu dắt chó đi dạo. Đừng lo lắng."

Dương Hựu Nhiên nhận thấy hôm nay hắn ăn mặc sang trọng hơn bình thường, "Tôi không hỏi chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi cậu, ăn tối với ai?"

Triệu Dữ Mặc thấy hơi xấu hổ: “Vẫn chưa, tôi chưa gặp người ta, chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường trên mạng thôi.