Chương 103: Kích Thước Không Phù Hợp

Dương Hựu Nhiên: "Cách gọi sao? Chắc là học được từ bác em, sửa không được, cứ để vậy đi."

"Anh không nói đến điều này." Giang Diệc quay đầu lại nói: "Ai là vật to trong miệng em?" Anh chưa bao giờ ngủ với Dương Hựu Nhiên, và vẫn đang ở giai đoạn sử dụng tay giúp cậu thỏa mãn nhu cầu sinh lý.

Ngày nào anh cũng gặp Dương Hựu Nhiên, cậu là không có cơ hội ngủ với người khác.

Vậy Jimmy đang ám chỉ ai?

Dương Hựu Nhiên vội vàng cười lớn: "Không quan trọng!! Anh ấy đang nói bậy."

Giang Diệc chuyển làn đường và nhìn cậu qua gương chiếu hậu giữa.

Dương Hựu Nhiên bắt gặp ánh mắt của anh, im lặng cúi đầu nói: "Anh ấy là đang nói anh, em ở bên ngoài khoác lác giúp anh, nếu không sẽ rất mất mặt.”

“Lần sau đừng nói như vậy,” Giang Diệc bất đắc dĩ nói, “Ý anh là, đừng nói với con trai về tìиɧ ɖu͙©.”

Dương Hựu Nhiên vẻ mặt khó hiểu: "Nói chuyện tìиɧ ɖu͙© thì sao? Chúng ta có liên quan gì à?"

Giang Diệc ngừng nói.

Phải mất một lúc lâu anh mới lên tiếng.

"Còn tên Bảo Bảo thì sao? Tại sao lại gọi như vậy?"

Dương Hựu Nhiên: "Ồ, cái này em vừa giải thích rồi đó, anh ấy nghe thấy bác em gọi nên liền gọi theo, em cũng lười sửa lại, anh cũng không cần để ý nhiều, em ở trên mạng còn là vợ, Bảo Bảo, là chồng của rất nhiều người trên mạng."

Có thể là do mấy năm gần đây cư dân mạng đã phát điên, gọi cậu là “A Bảo Bối, Bảo Bảo, chồng, vợ, em yêu nhỏ”…

Mặc dù Dương Hựu Nhiên đeo mặt nạ đầu sói nhưng với giọng nói trong trẻo, lông mày rõ ràng, lông mi dày, chân tay mảnh khảnh và nước da trắng ngần nhưng không khó để cư dân mạng tưởng tượng anh là một chàng trai xinh đẹp.

Giang Diệc rất quan tâm đến điều này, vì vậy khi xem buổi phát sóng trực tiếp của Dương Hựu Nhiên, anh đã chặn rất nhiều từ khóa vì không thể báo cáo.

Dương Hựu Nhiên: "Nếu anh để ý... lần sau em nói Jimmy không gọi như vậy nữa, ít nhất là không ở trước mặt anh. Nhưng không biết anh ấy có nghe không."

Nghĩ biết điều đó là không thể. Ngay lúc anh dừng xe, hai người họ đã hình thành mối cậu thù sâu sắc. Nếu không phải Dương Hựu Nhiên ở trong xe, có lẽ Jimmy đã đập nát thanh xe Accord.

Giang Diệc nói với giọng điệu bình tĩnh: "Không sao đâu."

Loại tên này quá khó nói, anh sẽ không gọi lên.

Thấy anh không quan tâm, Dương Hựu Nhiên không chắc Giang Diệc có phải là khẩu thị tâm phi( miệng nói một đường, nghĩ một nẻo), nên không nói gì, cảm thấy có chút thất vọng.

Giang Diệc là người không biết bày tỏ tình yêu bằng lời nói.

Dương Hựu Nhiên chú ý tới trên màn hình có cuộc gọi đến, liếc nhìn: "Kevin? Anh ta gọi cho anh làm gì?"

Giang Diệc nói: “Trước đó anh lỡ cuộc gọi, hình như anh ta muốn nói chuyện gì đó với anh, anh không rảnh.”

Dương Hựu Nhiên rất nhạy cảm nói: “Anh ta thường xuyên quấy rối anh sao? Vậy xóa anh ta đi.”

Giang Diệc nói ừ, sau đó khi đang chờ đèn giao thông liền bật điện thoại, xóa Chu Khải trước mặt Dương Hựu Nhiên và hỏi cậu: "Nó có ảnh hưởng xấu đến công việc của em không?"

"...Không, em là em, anh là anh." Nhìn Giang Diệc tùy ý xóa đi, Dương Hựu Nhiên cảm thấy hành vi của mình có phải hay không là thích hợp, cậu không nên ngăn cản Giang Diệc phát triển sự nghiệp... Vạn Nghiên là một công ty lớn với nguồn lực tốt.

Dương Hựu Nhiên nói: "Lần sau nếu anh ta tới gặp anh... Anh muốn thì tốt nhất thêm anh ta trở lại."

Giang Diệc nói: "Không cần."

"Ồ."

Giang Diệc đỗ xe, đi tới nắm tay cậu, ngón tay đan xen: "Băng qua đường."

Những ngón tay của anh mảnh khảnh và làn da ấm áp, bàn tay lớn hơn tay cậu. Dương Hựu Nhiên dựa vào người Giang Diệc, trong lòng lại ấm áp, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc.

Hai người đi về phía đường vạch băng qua, bên cạnh là một nhóm thiếu niên mặc quần áo hở bụng và cưỡi ván trượt. Một nhóm người nhìn họ, và một trong số họ, một cậu bé giống như phiên bản thu nhỏ của Jimmy trong mắt Giang Diệc, bước tới, nhai kẹo cao su trong miệng và đột nhiên đưa tay ra.

Giang Diệc ôm Dương Hựu Nhiên ở phía sau.

Cậu bé đưa cho Giang Diệc thứ gì đó giống như kẹo cao su, cười toe toét, nhét nó vào tay, quay người bỏ đi.

"Họ đưa cái gì?" Dương Hựu Nhiên nhìn thoáng qua, Giang Diệc cau mày: "Bαo ©αo sυ."

"...Những thiếu niên này." Dương Hựu Nhiên cầm lấy ném vào thùng rác mà không biết phải nói gì. "Vứt chúng đi. Dù sao chúng ta cũng không cần."

Giang Diệc hơi mím môi, nhìn Dương Hựu Nhiên, dừng lại vài giây rồi nói: "Khi nào cần thì mua."

Dương Hựu Nhiên tựa hồ đối với anh không có chút tin tưởng nào, nhưng vẫn đồng ý: "Được, về sau sẽ mua."

Giang Diệc nhận thấy điều đó và nói thêm: "Những thứ được phát ở ven đường có chất lượng không tốt và kích thước không phù hợp."