Chương 101: Giang Diêc, Anh Là Nàng Thơ Của Em

“Bánh sandwich và những thứ tương tự, trong nhà không còn nhiều nguyên liệu lắm.”

Dương Hựu Nhiên vẫn vẫy tay, giọng nói không rõ ràng: “Tay em giơ mỏi quá, sao anh không vào?”

Giang Diệc thay bộ quần áo hôm qua mặc, vẫn là quần thể thao màu xám và áo thun đen. Nó đã được giặt và sấy khô tối qua.

“Anh vào tắt bếp, chờ đã.” Giang Diệc quay người đi vào phòng bếp, sau đó đi vào gọi cậu, Dương Hựu Nhiên đưa tay ra.

Trong phòng không bật đèn, một tia nắng ban mai xuyên qua khe hở giữa rèm cửa, rơi xuống tóc Giang Diệc.

Giang Diệc cúi người nói: “Muốn anh ôm sao?”

"Đúng!" Dương Hựu Nhiên bị anh đỡ lên, nâng thân trên lên, hai tay ôm lấy lưng Giang Diệc, thông qua chất liệu cotton, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ lưng rắn chắc dưới lớp quần áo, mang theo nhiệt độ cơ thể. Đồng thời, ngửi thấy mùi thơm ngọt trên da và quần áo của Giang Diệc.

Dương Hựu Nhiên cảm thấy cậu như dán vào với làn da của anh. Cậu sờ lên cơ lưng của Giang Diệc, trong lòng rung động, nhắm mắt lại nói: “Anh thơm quá.”

Giang Diệc thấp giọng nói: "Anh dùng sữa tắm cùng bột giặt của em."

"Anh, trên tay anh có dầu sao?" Dương Hựu Nhiên hỏi anh.

"Anh vừa mới rửa tay, không có dầu." Giang Diệc nói: "Sandwich làm xong rồi. Anh dùng thịt xông khói và cá hồi trong ngăn đá tủ lạnh, anh đã kiểm tra, đều còn hạn sử dụng."

Dương Hựu Nhiên có lẽ vừa mới tỉnh lại, giọng điệu đầy bịn rịn: "Em có chút khó chịu, anh giúp em được không?"

Giang Diệc tách người ra khỏi cậu, cúi đầu: “Em khó chịu chỗ nào?”

“Ở đây,” Dương Hựu Nhiên hạ một tay xuống, nắm lấy lòng bàn tay anh, kéo anh vào ổ chăn, bởi vì xấu hổ không dám nhìn anh, vội vùi đầu vào ngực anh: “Nếu bị anh từ chối, em sẽ rất buồn.”

Giang Diệc đã từ chối cậu rất nhiều lần, dựa vào thống kê chưa đầy đủ... số lần nhiều không đếm xuể.

Chính vì Dương Hựu Nhiên thích anh nên mới có thể kiên nhẫn thăm dò khi bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác.

Những ngón tay của Giang Diệc ấm áp, nhưng so với làn da của cậu thì lại lạnh lẽo.

Đầu ngón tay hơi lạnh của Giang Diệc chạm vào cậu, chỗ đó ngay lập tức từ từ đứng dậy. Dương Hựu Nhiên run lên một cái, một tay cởi ra, hơi dạng chân ra, dụi đầu vào ngực anh vài cái, cầu cứu anh: “Thật khó chịu.”

Giang Diệc im lặng khoảng mười lăm giây, Dương Hựu Nhiên có chút bất an, muốn lùi lại, đột nhiên lại cảm nhận được động tác của anh.

Giang Diệc thấp giọng nói: "Nằm xuống, đừng cử động."

Dương Hựu Nhiên đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu về phía anh.

Giang Diệc không có cạo râu, nên trên cằm có chút râu, khiến Dương Hựu Nhiên hơi ngứa ngáy nơi đầu mũi.

Dương Hựu Nhiên chạm môi mình vào quả táo adam của anh, Giang Diệc nói: "Đừng hôn, anh giúp em, em nghiêm chỉnh chút đi."

Dương Hựu Nhiên ý thức được Giang Diệc muốn giúp mình, nhưng lại không cho phép mình đáp lại. Cậu không thấy được vẻ mặt của Giang Diệc, nhưng không khỏi cuộn tròn run rẩy trong tay anh, hỏi với giọng mũi: “Anh có thể ôm em làm được không?”

Giang Diệc không nói, nửa quỳ xuống, Dương Hựu Nhiên bước sang một bên nhường cho anh một khoảng không gian, Giang Diệc nghiêng người ôm lấy cậu, khí tức bao trùm lấy cậu, dùng cánh tay dài ôm lấy cậu.

Dương Hựu Nhiên: "... Ở đầu giường lấy kem dưỡng da mặt cho tôi."

Giang Diệc: "Cái này sao?"

"Đây là kem dưỡng da, không sao đâu." Dương Hựu Nhiên mở mắt liếc nhìn.

Giang Diệc bóp vào lòng bàn tay, khiến ngón tay anh trơn trượt mềm mại: “Em có nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy.”

Dương Hựu Nhiên: "Mẹ em gửi tới..." Giọng nói của cậu không ổn định, rêи ɾỉ.

Bởi vì quá đột ngột, Dương Hựu Nhiên không kịp chuẩn bị, thần kinh của cậu hơi giật giật, đầu óc bị kí©h thí©ɧ trở nên trắng bệch... Kết thúc.

Dương Hựu Nhiên dùng sức nắm chặt áo thun của mình, vành tai đỏ bừng chảy máu, nước mắt sắp trào ra.

“Được rồi.” Giang Diệc đi lấy giấy, dùng tay còn lại vuốt tóc cậu, nhỏ giọng nói: “Dậy ăn cơm đi.”

Dương Hựu Nhiên hai mắt ươn ướt nhắm chặt, tim đập kịch liệt, có chút thở hổn hển, nắm lấy áo của anh không chịu buông ra: "Chờ một chút, chờ một chút."

Dương Hựu Nhiên đợi năm sáu phút mới đi tắm rửa, Giang Diệc đi hâm nóng bữa sáng và pha cà phê.

Vừa súc miệng, Dương Hựu Nhiên vừa nghĩ thầm, sống như vậy cũng không phải là không thể, cậu cũng không cần Giang Diệc chữa khỏi, dù sao cũng quên đi. Bàn tay của Giang Diệc khá tốt. Cho nên mối quan hệ của hai người có thể duy trì như thế này... hai người có thể yêu nhau lâu dài.

Những cảm xúc và cảm hứng sống động dâng trào trong đầu cậu, khi đang ăn, cậu lấy ra một tờ giấy trắng viết một giai điệu, và dùng chóp mũi ngân nga một giai điệu hay.

Giang Diệc: “Em đang viết nhạc à?”

Dương Hựu Nhiên nói ừm.

“Còn những bài em viết trước đây thì sao?”

"Trước đó viết chỉ là rác rưởi, không quan trọng." Dương Hựu Nhiên cuối cùng cũng tìm được cảm giác, nhanh chóng ghép lại, hai mắt sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ: "Giang Diệc!! Anh thật sự là nàng thơ của em! Suy nghĩ tới rất tốt!" Cậu nắm lấy ngón tay của Giang Diệc hôn một giây, sau đó nhanh chóng buông ra, cầm bút và giấy trong tay đi tìm gảy đàn ghi-ta.

"Thật sao?" Giang Diệc ngón tay vẫn giữ được mềm mại ấm áp của môi, anh giơ ngón tay lên, ánh mắt dừng lại trên làn da cậu vừa hôn vài giây, khóe miệng khẽ mỉm cười nói: " Thật vinh dự cho anh khi được truyền cảm hứng cho em.”

Dương Hựu Nhiên không thể phát sóng trực tiếp nữa nên cậu tạm thời nghỉ phép và nói rằng cậu đang bận viết bài hát, sau đó cô ấy ôm cây đàn guitar ngồi xuống bàn và bắt đầu thử giọng.

Giang Diệc lúc này phải đến phòng thí nghiệm, nên cũng không đưa cậu đi học được: "Trước khi em dậy anh đã dắt Harry đi. Sau này em một mình đi học được không?"

"Em có lớp lúc 10h30," Dương Hựu Nhiên cầm bút bi không ngẩng đầu lên nói: "Em sẽ bảo Jimmy đưa đến trường sau. Anh đi nhanh đến phòng thí nghiệm đi, đừng để muộn. "

Giang Diệc không thích người bạn này của cậu, anh cau mày lại, nhưng không nói gì.

Dương Hựu Nhiên hôm nay không phát sóng trực tiếp. Cậu thông báo vào phút cuối rằng tối nay sẽ không phát sóng vì đang sáng tác.

Giang Diệc đã quen với việc nghe cậu hát vào buổi sáng và sẽ nghe nó trên đường đến phòng thí nghiệm.

Đến phòng thí nghiệm, Giang Diệc mới đi vào di động xem, nửa giờ trước có người hỏi Dương Hựu Nhiên: "Tôi rất mong chờ ca khúc mới!! Đúng vậy, lần này ngươi sẽ viết bài hát gì? kiểu? ?"

Đại khái là bởi vì đối phương là anh trai hàng đầu của mình, Dương Hựu Nhiên đáp lại Lâm Kháo Bắc: "Là một bài hát ngọt ngào!!"