Chương 111

âng lễ mừng chiến thắng cho tướng quân Trường Ninh

Màn đêm buông xuống, một thớt ngựa trong đêm xuất kinh, phi nhanh đến Hoàng lăng.

Cùng lúc đó, trong đêm khuya, Nam Khang Đại Trưởng công chúa bị ác mộng đè người, hô to thành tiếng choàng tỉnh, cảm thấy nóng nảy bất an, ngồi một mình trên giường, thật lâu cũng chưa định thần được.

Thật ra, từ hôm Cao Chúc bị chặt đầu, bà cả ngày lo sợ ngờ vực, ăn không ngon, ngủ không yên, ngày ngày từ sớm đến tối trong lòng chỉ ôm niềm hy vọng lớn nhất là trận chiến phương Bắc đang tiến hành kia sẽ kết thúc trong thất bại; nữ tướng có danh hào Trường Ninh kia từ đây thân bại danh liệt; đương nhiên, nếu cuối cùng bỏ mình cùng cha cô ta là không còn gì bằng. Nhưng điều bà ngầm trông ngóng cuối cùng vẫn rơi vào hư không. Hôm nay, đương khi toàn thành Trường An sôi trào vì đại thắng, ngay tích tắc bà ta nghe tin, như cha mẹ chết.

Bà vĩnh viễn không quên được tình cảnh chạm mặt với đối phương trong cung hôm ấy, dù qua đã lâu, cho đến nay vẫn rõ mồn một trước mắt.

Cô gái họ Khương này sẽ không bỏ qua cho mình. Sớm muộn sẽ có một ngày, chắc chắn cô ta sẽ xuống tay với mình.

Về điểm này Đại Trưởng công chúa cực kỳ khẳng định. Lúc cô ta còn ở biên tái xa xôi, chỉ là một nữ tướng lỗ mãng không làm gì được bà. Nhưng, từ cái ngày Thúc Thận Huy cưới cô ta, tất thảy đều trở nên khác biệt.

Cùng rất nhiều người trong triều, bà chưa hề cũng không hề tin rằng Thúc Thận Huy không từng có ý nghĩ thay vào ngôi vị của đứa cháu. Xưa kia y vẫn chưa có hành động gì chẳng qua là thời cơ chưa tới thôi. Có điều ai làm Hoàng đế cũng không liên quan lắm tới bà, dù gì địa vị bà cũng cách biệt, không bị ảnh hưởng — nhưng, đều là chuyện đã qua. Từ lúc con gái họ Khương gia lấy thân phận Nhϊếp Chính Vương phi đột nhiên xâm nhập Trường An, mà rõ ràng là, tương lai Thúc Thận Huy chắc chắn còn phải nể trọng cô ta vì mưu đồ hoàng vị, lập trường Đại Trưởng công chúa không thể không đổi. Vì kế sách tương lai của mình, bà bắt đầu tiếp cận Cao Chúc, Lan Vinh, âm thầm qua lại. Ngày Tây Quan biến loạn, Trường An lâm nguy, dư luận ầm ĩ bao vây tấn công Khương gia tứ phía, mà Thúc Thận Huy vẫn còn kiên trì để cho cô gái họ Khương tiếp nhận ngôi soái, bà bèn chuyển đến Mi Viên ngoại ô thành Bắc, khiến người Trường An nghe ngóng làm theo, trật tự rối loạn. Ấy là bà dò ý của Thiếu đế mà nghĩ, lợi dụng cách thức này gây áp lực cho Thúc Thận Huy. Bà tuyệt đối không ngờ rằng, tiếp đó Cao Chúc chết thảm, tình thế triều đình nhanh chóng đảo ngược, tất cả im hơi, Thúc Thận Huy chân chính càn cương độc đoán, bà không thể không rụt lại, từ đây không dám hành động thiếu suy nghĩ, mãi đến cách đây không lâu, lại có tin về tên hòa thượng Vô Sinh đang phục quốc ở U Châu.

Cô gái họ Khương xưa kia từng qua lại với tên hòa thượng Vô Sinh ở Vân Lạc, tin này Đại Trưởng công chúa biết từ rất sớm. Sau chấn kinh khi nghe chuyện hôn sự, bà mới nhớ ra chuyện năm xưa ngoài ý muốn mà bà vốn quên bẵng kia, cảm thấy bất an mới âm thầm phái người đi Nhạn Môn và Vân Lạc nghe ngóng chuyện cô gái họ Khương để thêm phần nắm chắc. Lúc nhận được tin, bà từng nghĩ sẽ truyền ra bêu xấu thanh danh cô ta song sau khi suy tính, đã từ bỏ. Thanh danh cô gái kia vốn đã đủ đáng sợ mà Thúc Thận Huy vẫn còn muốn cưới cô ta, nghĩa là mục đích của y không ở cưới người, mà là những gì đạt được sau khi cưới người. Với tiền đề đó, thả ra tin tức này không những không có chỗ dùng gì lớn mà nhỡ bị Thúc Thận Huy biết do mình gây ra thì ngược lại tự rước lấy phiền phức. Nhưng nếu Vô Sinh không phải là một tên hòa thượng bình thường mà là hoàng tử nước Tấn, còn được Sí Thư nâng đỡ phục quốc, thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Nên sau đó mới có lời đồn đãi toàn thành.

Nhưng, tất thảy đều được chứng minh là đã phí công.

Ý nghĩa trận đại chiến này thế nào, Đại Trưởng công chúa rất rõ. Giờ cô gái họ Khương đã thắng trận, Thúc Thận Huy cũng đã đạt được thắng lợi xưa nay chưa từng có do một tay y sáng lập, uy vọng đạt đến đỉnh cao. Y cũng không còn che giấu dã tâm, chém gϊếŧ Cao Chúc, không khác gì công khai quyết liệt với Thiếu đế. Có lẽ chẳng mấy chốc y sẽ ra tay với Thiếu đế thôi. Còn cô gái họ Khương kia muốn đối phó mình, càng dễ như trở bàn tay.

Sợ hãi từ tận đáy lòng lan tràn khắp người. Đại Trưởng công chúa bị nỗi sợ hoàn toàn chi phối, tim đập thình thịch, không ngừng đi tới đi lui như một con kiến bị nhốt trong nồi, mà dưới đáy nồi, củi lửa đã bắt đầu chất.

Bà ta biết mấy năm qua Lan Vinh âm thầm bồi dưỡng không ít thế lực, trừ Trường An, các nơi đều có. Thậm chí bà ta còn ngờ rằng, Lan Vinh tuyệt đối không phải chỉ muốn làm một vị ngoại thích đơn giản thế. Trước đây lúc Cao Chúc dẫn người đối đầu với Thúc Thận Huy, hắn ta cực ít khi công khai lên tiếng, chưa tính những kẻ theo hắn. Cẩn thận đã giúp hắn tránh được thanh toán sau khi Cao Chúc rớt đài.

Hiện giờ chỗ cậy vào lớn nhất của bà chính là thời điểm này Lan Vinh có hành động, bà cũng tin rằng Thiếu đế cũng sẽ không ngồi chờ chết. Bà đoán sẽ chẳng bao lâu, Trường An sẽ có một cơn gió bão giáng xuống.

Bà không thể ở lại chỗ nguy hiểm này. Chi bằng đi đất phong lánh mặt, xem tình huống. Nếu cuối cùng là Thiếu đế hay là Lan Vinh nắm được cục diện thì không còn gì bằng. Còn ngộ nhỡ, nếu Thúc Thận Huy như dự kiến thuận thế lên ngôi…

Bà bèn nghĩ đến một người, Trần Hành.

Ông là trượng phu trên danh nghĩa của bà, cho đến giờ tất cả người bên ngoài cũng còn nhận định thế, song ngoài vẻ ngoài ngay từ đầu đã hữu danh vô thực, sự thực là, trước khi Võ Đế qua đời đã hạ mật chỉ cho bà thu lại lệnh ban hôn năm đó. Còn vì sao năm ấy ngài ban hôn, rồi lại vì sao sau đó thu lại, nguyên nhân bà cũng từ từ ngộ ra từ lâu. Có lẽ chẳng qua chỉ là một sự trừng trị Trần Hành của một đế vương cao ngạo trong cơn nóng giận, vừa lúc bản thân mình lại gây tai họa cần mau chóng thành hôn giữ gìn thể diện của Hoàng gia thế là biến thành công cụ cho Võ Đế dùng.

Chuyện xưa liên can đến Thánh Võ Hoàng đế và thanh danh cực quý của người khác trong cung đình, bà cũng biết chỗ kiêng kị, giả điếc vờ câm xem như không biết. Nhưng sau này, nếu chuyện không thể cứu vãn thì vẫn còn một con đường cuối cùng, đó chính là dùng nó làm chuôi, bảo Trần Hành đổi cho mình một tấm bùa hộ thân ở chỗ Thúc Thận Huy. Đoán rằng giữa hai người này, sẽ không thể hoàn toàn không chỗ cố kỵ gì với chuyện này.

Cuối cùng Đại Trưởng công chúa cũng thấy thoáng định thần lại chút.

Sau khi Cao Chúc chết, một hôm bà hoảng sợ hết nhịn nổi, vội vã bảo đưa con đi xem đất phong, mấy hôm trước cố không gây chú ý, lặng lẽ ra khỏi thành, ở lại Mi Viên ngoại thành này. Giờ chỉ cần xe ngựa chuẩn bị xong, không cần chờ đến hừng đông, là bà có thể rời Trường An trong đêm.

Đại Trưởng công chúa bị ý nghĩ này thúc giục, trong phút chốc vội vã xiêm áo, sải bước ra khỏi phòng ngủ gọi nô bộc, lệnh cho lập tức gói ghém của cải châu báu. Hạ nhân bị xáo trộn nháo nhào, cái này phải xách đi, chỗ kia cũng không thể bỏ, chậm tay chút thì bị quát mắng, trên sàn phòng ngủ rơi vãi rất nhiều tơ lụa váy hoa không mang hết, đầy hỗn độn. Cuối cùng chất đầy mấy rương lớn, chắc xe ngựa cũng chở không hết, Đại Trưởng công chúa mới xem như thôi, gọi hộ vệ, vội vàng chạy ra cổng chính, vừa ra tới cổng, bỗng khựng bước.

Ngoài cổng lửa trượng chao động, Giả Hưu dẫn theo một toán người chẳng biết đến từ lúc nào, đang chắn ngang bên ngoài, chẳng những chặn cửa mà còn ngăn xe ngựa dừng ở ven đường của bà lại.

Đại Trưởng công chúa sửng sốt.

Từ sau khi Lưu Hướng tự nhận tội đi canh gác hoàng lăng, tên này trở thành tâm phúc trước mặt Thiếu đế. Đại Trưởng công chúa rất bất ngờ, sao tự dưng hắn lại đến Mi Viên. Chưa kể, nom điệu bộ kia như là không có điềm lành.

Dù trong mắt bà đám đấy cũng chỉ là gia nô, song hiện giờ đâu còn như xưa. Bà nén nỗi bực bội trong lòng, cau mày hỏi: “Ngươi đây là ý gì?”

“Đêm hôm khuya khoắt, quấy rầy Đại Trưởng công chúa, xin hỏi ngài đây là đang định đi đâu?” Giả Hưu vẫn nở nụ cười trên mặt.

Đại Trưởng công chúa lạnh lùng nói: “Ta có việc muốn ra cửa. Tránh ra!”

Giả Hưu không cho, phất tay ra hiệu người sau lưng, một đội Cấm Vệ quân như sói như hổ bèn đi lên, rút đao ép đến Đại Trưởng công chúa. Bà bị ép lùi vào trong cửa, không nén không được lửa giận, quắc mắt trừng trừng, quát: “Ngươi muốn làm gì? Dám can đảm đối xử ta thế hử?”

Giả Hưu nói: “Bắt đầu từ bây giờ, xin Đại Trưởng công chúa yên tâm ở lại Mi Viên, không được ra ngoài. Người ngoài, bao gồm cả đưa lương thực gánh củi cũng không được phép bước vào nửa bước, ai vi phạm gϊếŧ không luận tội. Người còn trong viên nếu muốn đi thì toàn bộ đi ra ngay lúc này! Chậm chân cổng khóa, đừng trách ta không cho cơ hội.”

Vừa dứt lời, những người lanh lẹ nhanh chóng hiểu rõ. Đây là muốn nhốt Đại Trưởng công chúa trong Mi Viên cạn kiệt lương thực mà hết đường, từ từ chết đói?

Vị Đại Trưởng công chúa này xưa nay ương ngạnh, đối xử nô tài không đánh thì mắng, ở bên cạnh cũng không mấy ai tử trung chân chính. Hạ nhân trong viện ai cũng sợ hãi, dù không rõ cho lắm, song đã có cơ hội chạy trốn thì nào ai chịu bị nhốt chung một chỗ chết đói? Ngay lập tức, toàn bộ hạ nhân, bao gồm cả hộ vệ, tranh nhau chạy trốn ra ngoài.

Đại Trưởng công chúa thất sắc, cũng định phóng ra ngoài thì bị hai Cấm quân cầm đao cản lại. Bà ta quát: “Tên điêu nô Giả Hưu này! Hẳn ngươi cũng là người của Thúc Thận Huy hử? Cút! Ta muốn đi gặp bệ hạ!”

Ý cười cũng lặn khỏi mặt Giả Hưu, lạnh lùng: “Cũng báo Đại Trưởng công chúa biết, đây chính là lễ khải hoàn mà bệ hạ giành cho tướng quân Trường Ninh.”

Đại Trưởng công chúa như gặp sét đánh tại chỗ, trợn mắt: “Ta không tin! Bệ hạ sao lại làm thế? Ta chính là con gái của Cao Tổ! Thánh Võ Hoàng đế là hoàng huynh của ta! Mi Viên này còn là do chính Cao Tổ xây cho ta! Sao bệ hạ lại dám đối xử với ta như vậy! “

Lúc này người trong viên đã trốn sạch, một Mi Viên to lớn đến thế chỉ còn lại một mình Đại Trưởng công chúa. Giả Hưu từ chối không nghe, dẫn người rời khỏi. “Ầm”, cổng viên khép kín. Đại Trưởng công chúa liều lĩnh xông lên, ra sức muốn mở cổng, song theo sát đấy là tiếng khóa cổng từ bên ngoài, cổng khép chặt, không thể kéo ra.

Đại Trưởng công chúa gào lên một tiếng, quay người chạy như điên ra cổng sau, song cổng đã bị khóa khoài từ lâu. Trong lúc bà la hét, nghe tiếng Giả Hưu vọng đến, sai binh sĩ canh chừng, nếu người bên trong dám vượt tường, thì bắn tên ngăn cản.

Đại Trưởng công chúa tuyệt vọng hoàn toàn, chửi ầm: “Thúc Tiển ngươi là con quỷ đoản mệnh tim đen! Giờ ta đã nhìn ra ngươi, không phải thứ gì tốt! m hiểm độc ác, hèn hạ vô sỉ! Ngươi cho rằng làm thế này Thúc Thận Huy sẽ buông tha ngươi, giữ được hoàng vị của ngươi à? Mơ giấc mơ xuân thu đi… “

Trong tiếng nguyền rủa oán độc từ bên trong vọng ra, Giả Hưu quay người rời đi.