Vốn dĩ tối qua cũng không ngủ được, nằm trằn trọc cả đêm mãi, cuối cùng nhìn ra ngoài thì trời đã sáng mất rồi. Từ Đan Đan muốn nằm lười một chút, đợi Dịch Thiên Kỳ trở về phòng thay đồ đi làm rồi mới dậy. Nhưng đợi mãi chẳng thấy người đâu, cô lấy làm lạ. Cô rời giường, vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống nhà tìm thử xem hắn có ở dưới không, nhưng tìm hết ngóc ngách cũng chẳng thấy đâu. Đôi giày của hắn vẫn đang để ngay ngắn trên kệ, chứng tỏ hắn vẫn chưa ra khỏi nhà. Từ Đan Đan ngồi nghĩ xem hắn đang ở đâu, vừa hay thím Chu vừa đến, nhìn thấy cô đang ngồi ngơ ngẩn một mình liền hỏi:
"Hôm nay cô dậy sớm vậy, sao lại ngồi ở đây thế?"
"Không có gì."
"Cậu chủ đâu? Chắc là vẫn chưa đi làm đâu nhỉ?"
Từ Đan Đan gật đầu cười cho qua. Bởi vì cô cũng chẳng biết hắn đang ở đâu mà. Thím Chu đi vào trong làm bữa sáng, để lại cô ngồi một mình trên sofa. Từ Đan Đan suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân đúng là vô lý. Rõ ràng đêm qua còn cùng hắn cãi nhau một trận, tại sao bây giờ lại phải lo lắng hắn đang ở đâu chứ? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, không thấy tung tích hắn, cô vẫn lo thôi. Thà rằng ngày ngày chạm mặt, cho dù không hòa thuận, vẫn cảm thấy an tâm vì đối phương không sao, còn hơn là bây giờ phải ngồi đây suy nghĩ xem người kia đang ở đâu...
"Thư phòng."
Từ Đan Đan đột nhiên nhớ ra còn một nơi quan trọng mà bản thân chưa tìm. Sao cô lại có thể quên một nơi như vậy được chứ? Bình thường hắn đều sẽ ở đó mà. Cô chạy một mạch lên lầu, muốn mở cửa vào xem thử. Cửa bị khóa ở bên trong, chứng tỏ trong đó có người. Từ Đan Đan vừa gõ cửa vừa gọi hắn:
"Dịch Thiên Kỳ, mở cửa!"
Bên trong không một chút tiếng động, khiến cô có cảm giác bất an không nói thành lời. Cô đập mạnh lên cửa, sốt sắng gọi hắn:
"Dịch Thiên Kỳ, tôi kêu anh mở cửa, anh có nghe không?"
"Dịch Thiên Kỳ, mau mở cửa!"
"Anh không mở, tôi sẽ mở khóa xông vào đó."
Cho dù cô gọi thế nào, bên trong vẫn là một mảng im lặng. Trong đầu Từ Đan Đan vang lên một tiếng chuông cảnh tỉnh, nói với cô rằng hắn nhất định có chuyện rồi. Cô chạy về phòng lấy chìa khóa sang mở cửa, đẩy cửa vào thì hốt hoảng...
Dịch Thiên Kỳ quần áo mỏng manh đang nằm dưới đất
Đêm qua trời mưa lạnh lẽo, hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ, còn nằm ở dưới đất, nói không chừng bị bệnh rồi. Từ Đan Đan đi lại sờ người hắn, quả nhiên cô đoán không sai, cả người nóng hổi. Hắn phát sốt rồi.
"Thím Chu, mau giúp con gọi bác sĩ. Nhanh lên!"
Từ Đan Đan gọi vọng xuống nhà thông báo cho thím Chu. Bà vừa nghe tiếng gọi lập tức gọi cho bác sĩ gia đình rồi chạy lên trên xem tình hình. Hai người chật vật đỡ hắn về phòng nằm lên giường, tránh để tiếp xúc với nền gạch lạnh sẽ khiến bệnh tình trở nặng. Thím Chu đi giặt một cái khăn ấm đưa cho cô lau người cho hắn. Trong mê man Dịch Thiên Kỳ cảm nhận được độ ấm, lập tức bắt lấy tay cô kéo về phía mình, lẩm bẩm:
"Mẹ, đừng đi, đừng bỏ con!"
"Tôi không phải mẹ anh."
Giờ phút này mà Từ Đan Đan còn cứng miệng cãi nhau với hắn. Nhưng Dịch Thiên Kỳ lúc này chẳng còn tỉnh táo nữa, cứ nắm chặt tay cô không buông, miệng liên tục gọi mẹ. Cô hết cách chỉ đành ngồi bên cạnh dỗ dành hắn. Thím Chu nhìn thấy hắn như vậy, không kiềm được mà rơi nước mắt. Hoàn cảnh của hắn, bà là người hiểu rõ nhất, làm sao có thể không đau lòng được chứ.
Lát sau bác sĩ đến khám, nói tình hình của hắn không nghiêm trọng, chỉ là tiếp xúc với gió lạnh mới bị cảm thôi. Chỉ cần chăm sóc tốt, để hắn nghỉ ngơi là sẽ nhanh hết bệnh. Bác sĩ còn đặc biệt kê thuốc cho hắn, dặn dò cô phải cho hắn uống thuốc đúng giờ. Từ Đan Đan nghe không sót câu nào, tỉ mỉ nhớ kỹ những lời của bác sĩ.
Sau khi tiễn bác sĩ, thím Chu cũng đi chợ mua ít đồ về nấu cháo bồi bổ cho hắn. Trong nhà hiện tại chỉ còn cô chăm sóc cho hắn. Hắn vẫn nắm chặt tay cô ôm vào lòng, cơ thể lâu lâu lại run lên, khóe mắt còn đọng lại chút nước. Nhìn Dịch Thiên Kỳ bị bệnh nằm co ro trên giường, yếu đuối như đứa trẻ, không hiểu sao cô lại cảm thấy thương xót.
Cô nhớ lại lúc nãy khi phát hiện ra hắn, cô thấy hắn ôm chặt một khung ảnh, cô có cầm lên xem, nhưng lúc đó lo cho hắn nên không nhìn kỹ. Nhưng khung ảnh đó đã rất cũ rồi, tấm ảnh trong đó cũng đã bị phai màu, chứng tỏ người đó không phải Diệp Như Nguyệt. Từ lúc trở về phòng, miệng hắn cứ liên tục gọi mẹ, nhưng theo quan sát của cô, mối quan hệ của hắn và Lương Tuệ không quá thân thiết, có thể nói như hai người xa lạ. Linh tính mách bảo cô rằng, thân thế của Dịch Thiên Kỳ không hề đơn giản. Hắn tuy là con trai duy nhất của Dịch gia, nhưng cách sống của hắn so với người Dịch gia lại khác nhau một trời một vực. Có cơ hội, cô phải tìm hiểu kỹ việc này mới được.