Ban đầu Dịch Thiên Kỳ cho rằng việc của Diệp Như Nguyệt là do Diệp Ứng Tinh nói, nhưng Diệp Ứng Thần luôn bảo đảm mình quan sát cô ta rất kỹ, tuyệt đối không có xảy ra chuyện này. Cộng thêm việc Tô Viễn thường hay than vãn dạo gần đây cô ta luôn bám theo anh, cũng chứng minh rằng Diệp Ứng Tinh không hề có thời gian đến tìm Từ Đan Đan. Sau đó hắn hỏi thím Chu mới biết, ngày hôm đó Lương Tuệ đến tìm cô nói chuyện. Dịch Thiên Kỳ mang theo cục tức này để trong lòng, không có cách nào tìm người tính sổ. Hắn ở trong Dịch gia, không có tiếng nói, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mấy ngày liên tiếp, Dịch Thiên Kỳ đều đi sớm về khuya, cả hai không gặp mặt nhau. Thậm chí buổi tối khi ngủ cũng là mỗi người một góc giường, nằm đối lưng nhau, không ai đυ.ng chạm đến ai. Mọi chuyện sẽ vẫn diễn ra bình thường nếu Dịch Thiên Kỳ không phát hiện ra Từ Đan Đan giấu hắn uống thuốc tránh thai.
Hôm đó hắn vẫn như thường lệ đi làm về muộn. Sau khi tắm rửa xong thì tìm gì đó bỏ bụng. Vốn định làm việc một chút rồi mới đi ngủ, nhưng cơ thể lại quá mệt mỏi, không cho phép hắn lao lực. Thế là hắn quyết định sẽ ngủ sớm một ngày, dù sao sáng mai cũng phải dậy sớm, thức khuya quá sẽ không tốt. Lúc hắn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại nhìn thấy chiếc thùng rác nhỏ cạnh giường có một vỏ thuốc lạ. Hắn cầm lên xem thử, nhìn không ra là thuốc gì. Không phải thuốc cảm, cũng không phải vitamin. Hắn liền cầm điện thoại lên tra thử, kết quả khiến hắn phải tức giận. Trên điện thoại hiển thị kết quả là thuốc tránh thai khẩn cấp. Bọn họ vừa xảy ra quan hệ, cô đã vội uống thuốc, đây là tuyên bố với hắn cô không muốn cùng hắn sinh con. Mặc kệ Từ Đan Đan đang say giấc nồng, hắn vẫn lôi cô dậy cho bằng được để hỏi cho ra lẽ. Cô bị gọi tỉnh, ngồi dậy dụi mắt nhìn hắn. Hắn liền đưa vỏ thuốc cho cô hỏi:
"Đây là cái gì?"
Cô liếc nhìn một cái, nhớ lại cái này là bản thân đã lén đi mua vào ngày hôm sau, cả thím Chu cũng không biết. Thế nhưng cô vẫn cứng miệng trả lời, muốn xem thử thái độ của hắn thế nào:
"Thuốc bổ."
Hắn tức giận quát lên "Em tưởng tôi ngốc sao? Đây là thuốc tránh thai khẩn cấp."
"Anh biết rồi còn hỏi làm gì?"
Dịch Thiên Kỳ vứt vỏ thuốc xuống đất, nắm lấy bả vai cô lắc mạnh "Từ Đan Đan, em điên rồi sao? Thuốc đó có hại cho cơ thể, vậy mà em lại dám uống. Chẳng lẽ em ghét tôi đến thế sao? Đến việc sinh con cho tôi cũng không muốn."
Từ Đan Đan ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt ráo hoảnh, không biết mấy ngày qua đã khóc bao nhiêu lần rồi, đến mức không thể khóc được nữa. Trong đôi mắt ấy, cũng chẳng còn đọng lại tình cảm ôn nhu như nước, hay sợ hãi khi phải đối mặt với hắn. Đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự quật cường trước nay chưa từng có. Cô gạt tay hắn ra khỏi người mình, lời nói ra tuy nhẹ nhàng, nhưng nghe trong đó chỉ toàn là chua xót:
"Con thì phải sinh với người mình yêu. Dịch Thiên Kỳ, quan hệ của chúng ta, xem như là lợi dụng nhau thôi. Tôi lợi dụng anh thoát khỏi căn nhà đó, anh xem tôi như thế thân cho người cũ. Nếu đã như vậy, hà tất gì phải đem một đứa trẻ vô tội đến thế giới này làm khổ nó chứ. Anh nỡ, nhưng tôi không nỡ."
Dịch Thiên Kỳ nghe xong câu này cả người thất thần. Hắn không nổi giận, cũng không quát mắng, chỉ đứng im tại chỗ. Câu nói này của cô, như một con dao cùn đang cứa vào tim hắn, cứ từ từ, từ từ mà cứa, khiến vết thương rỉ máu. Hắn cố gắng như vậy, chỉ muốn có một gia đình thuộc về mình, nhưng chỉ nhận lại hai chữ "lợi dụng". Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Hắn chỉ muốn bỏ đi quá khứ, cùng một người sống trọn vẹn quãng đời còn lại, chẳng lẽ lại khó đến như vậy sao? Tại sao hết lần này đến lần khác, không ai chịu buông tha cho hắn? Dịch Thiên Kỳ sống trên đời này, cứ như một con rối, mặc cho người ta sắp đặt, hoàn toàn không có tự do cho bản thân mình.
Dịch Thiên Kỳ không nhớ rõ bản thân sau đó đã nói gì với cô, hắn chỉ nhớ mình sang thư phòng, muốn mượn rượu giúp bản thân tỉnh táo lại. Nhưng càng uống càng thấy mờ mịt, càng uống càng thấy trong lòng khó chịu. Hắn gục xuống, tay ôm một khung ảnh đã cũ, khóc như một đứa trẻ. Cuộc sống này quá khắc nghiệt với hắn, khiến hắn sống không được, mà chết cũng không xong. Hắn ôm chặt khung ảnh vào lòng, miệng liên tục lẩm bẩm:
"Mẹ, con sống không nổi nữa, mẹ đến rước con đi được không? Tại sao năm đó mẹ lại bỏ con chứ? Mẹ, con nhớ mẹ rồi, mẹ đến với con đi, được không?"
Dịch Thiên Kỳ cứ lẩm bẩm mãi như vậy, khóc đến khi mệt lả rồi thϊếp đi lúc nào không hay. Bên ngoài mưa lất phất rơi, gió lạnh thổi qua từng khe cửa lạnh đến thấu tim. Dịch Thiên Kỳ nằm co ro một góc, cảm giác cô đơn bao trùm lấy hắn. Trong mơ, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ mỉm cười với hắn, nhưng cuối cùng lại rời bỏ hắn mà đi, chỉ còn lại mình hắn khóc đến tê tâm liệt phế.