Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Tình Yêu

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện Dịch Thiên Kỳ công khai Từ Đan Đan là vợ mình ở công ty đã truyền đến tai Dịch Thế Khải. Ông vốn đã không chấp nhận người con dâu này, không muốn công khai ra ngoài, vậy mà hắn lại dám cả gan tuyên bố với toàn công ty. Dịch Thế Khải gọi hắn về mắng cho một trận, nhưng một câu hắn cũng không nghe lọt tai, khiến ông tức muốn hộc máu. Không giải quyết được ở chỗ hắn, vậy thì tìm đến cô vậy. Dịch Thế Khải muốn tìm cô, nhưng Lương Tuệ nói để bà đi, dù sao đều là phụ nữ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Từ Đan Đan đang cùng thím Chu trò chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Dạo gần đây thím Chu luôn ở đến chiều mới về, bởi vì về nhà cũng chỉ có một mình, chi bằng ở lại trò chuyện cùng cô đỡ buồn. Nghe tiếng chuông, thím Chu chạy ra mở cửa, lát sau bước vào với vẻ mặt không vui vẻ gì mấy. Cô định hỏi bà thì nhìn thấy một người phụ nữ phía sau. Cô đã từng gặp người này, đây là mẹ của Dịch Thiên Kỳ - Lương Tuệ. Từ Đan Đan đứng dậy lễ phép chào bà:

"Dịch phu nhân."

"Không gọi tôi bằng mẹ sao?" Lương Tuệ nhìn Từ Đan Đan dè dặt như vậy cũng không lấy làm lạ

"Con không dám."

Lần trước chỉ vô tình gọi Dịch Thế Khải là ba đã khiến ông tức giận, từ đó cô đều rất cẩn trọng trong cách xưng hô với gia đình hắn. Lương Tuệ thong thả ngồi xuống ghế, Từ Đan Đan lập tức đi rót nước mời bà. Thím Chu một bên nói để mình làm, nhưng bị cô từ chối. Dẫu sao người kia cũng là mẹ chồng, cô nên làm việc này mới phải. Lương Tuệ nhấp một ngụm nước cho thông cổ họng. Bà nhìn thấy thím Chu đang lấp ló ở phía sau bếp, cười nhẹ nói:

"Chị Chu, ở đây không còn việc gì nữa, chị có thể về rồi."

Đây là đang đuổi khéo bà, không muốn bà nghe những gì bọn họ sắp nói. Lương Tuệ biết Từ Đan Đan sẽ không dám nói gì với Dịch Thiên Kỳ, nhưng thím Chu có gì đều sẽ nói hết. Lời của Lương Tuệ đã nói ra, bà không thể cãi được, chỉ có thể lẳng lặng đi về. Khi trong nhà chỉ còn hai người, tâm trạng của cô so với trước càng căng thẳng hơn. Lương Tuệ lúc này mới bắt đầu vào chủ đề:

"Đan Đan, tôi gọi cô như vậy cho dễ nói chuyện. Chắc hẳn cô cũng biết, gia đình tôi không hề muốn cô trở thành con dâu của Dịch gia, vợ của Thiên Kỳ?"

"Con biết ạ."

"Biết thì tốt. Không biết cô đã nghe qua cái tên Diệp Như Nguyệt chưa?"

Từ Đan Đan lắc đầu, cô cố lục trí nhớ, cái tên này hình như chưa nghe qua bao giờ. Lương Tuệ cũng sớm đoán được cô không biết, bà cười nhẹ nói:

"Vậy Diệp Ứng Tinh, chắc cô biết?"

"Là tình nhân của Thiên Kỳ ạ?"

Nghe đến hai chữ "tình nhân", bà liền phá lên cười. Không nghĩ cũng biết, đây nhất định là Diệp Ứng Tinh tự mình nói.

"Con bé chỉ đùa cô thôi. Diệp Ứng Tinh là em gái của Diệp Như Nguyệt, mà Như Nguyệt, chính là bạn gái, à không, phải nói là vợ sắp cưới của Thiên Kỳ."

Giờ Từ Đan Đan mới biết, Diệp Ứng Tinh hôm đó bảo là tình nhân, thực chất là muốn bảo vệ cho chị gái của mình. Lương Tuệ kể cho cô nghe về quá khứ của Dịch Thiên Kỳ và Diệp Như Nguyệt. Hóa ra hai gia đình từ trước đã có giao hảo, tình cảm của hai người cũng tốt. Cấp 3 hẹn hò, ước định ra trường sẽ kết hôn. Nào ngờ công ty nhà họ Diệp xảy ra vấn đề, ba mẹ Diệp phải bay ra nước ngoài giải quyết. Diệp Như Nguyệt vừa tốt nghiệp đại học cũng bay sang Anh du học. Cả hai giữ mối quan hệ yêu xa được 4 năm thì bỗng dưng chia tay, không biết là ai đề nghị trước. Bẵng đi 2 năm, Dịch Thế Khải vẫn chờ đợi ngày Diệp Như Nguyệt trở về để hai người nối lại tình xưa, không ngờ Dịch Thiên Kỳ lại mang về một tin, hắn sẽ kết hôn cùng Từ Đan Đan. Chuyện này khiến Dịch Thế Khải và Lương Tuệ một phen bất ngờ, dù mềm hay cứng hắn đều không chịu nghe.

"Đan Đan, tôi nói với cô một chuyện cô đừng buồn." Lương Tuệ đưa hai tấm hình cho cô xem, một tấm là một cô gái mặc váy trắng cười rất tươi, tay khoác tay với Dịch Thiên Kỳ, tấm còn lại là chụp cô vào lúc tốt nghiệp cấp 3 "Trước đây tôi thắc mắc không biết Thiên Kỳ nhìn trúng cô ở điểm nào. Nhan sắc cũng không quá nổi bật, gia cảnh cũng không tốt. Nhưng đến khi tôi nhìn thấy tấm ảnh này tôi mới biết, lúc hai người cười rộ lên, có nét giống nhau. Có lẽ Thiên Kỳ xem cô là thay thế cho Diệp Như Nguyệt thôi."

Hai chữ "thay thế" như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Từ Đan Đan. Cô tuy không quá xuất sắc, nhưng cũng có nét riêng biệt của bản thân. Cô thà làm một người bình thường không ai để ý, cũng không muốn trở thành thế thân cho người khác. Trước đây cô cảm thấy mục đích của Dịch Thiên Kỳ khi lấy cô không đơn giản chỉ là công cụ gán nợ, hôm nay cuối cùng cô cũng biết lý do rồi. Từ Đan Đan cố kiềm lại giọt nước mắt, không thể yếu đuối trước mặt người khác như vậy được.

Lương Tuệ thấy mục đích của mình đã thành, chỉ buông một câu "Đan Đan, tôi biết cô bước vào cuộc hôn nhân này là bị ép buộc chứ không phải tự nguyện. Tôi nghe nói cô còn đi học đúng chứ? Vậy đi, tôi cho cô thời gian 1 năm hoàn thành chương trình học, học phí tôi sẽ lo liệu. Sau khi học xong ly hôn với Thiên Kỳ, rời khỏi Dịch gia, thế nào?"

Từ Đan Đan cắn răng nuốt nước mắt vào trong, yếu ớt nói "Được, đúng 1 năm tôi sẽ rời khỏi Dịch gia, tuyệt không dây dưa với Dịch Thiên Kỳ."

"Mong cô nói được làm được. Vậy chuyện hôm nay chúng ta bàn xong rồi, tôi cũng không ở lại nữa. Không cần tiễn, tạm biệt!"

Đợi Lương Tuệ đi rồi, từng giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao cứ mỗi lần cô ngỡ đã nắm được hạnh phúc trong tay, thì cuối cùng đều tan vỡ hết. Ngay từ đầu đáng lẽ không nên hy vọng, bởi vì hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »