Quyển 1 - Chương 9: Hai đề thi (4)

Ngô Bất Lạc nghĩ rất đẹp.

Lúc trước hắn phiền não không phải chuyện mình tìm đề thi bằng cách nào mà là sau khi tìm được đề thi trả lời thế nào cho đúng. Nhưng giờ có cách "gian lận" như này, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Dùng cách gian lận này, hắn chỉ cần phán đoán xem người ta cho đáp án là thật hay giả là được, không phải lo lắng chuyện khác.

Trải qua mấy năm rèn luyện "Câu cá chấp pháp", Ngô Bất Lạc gặp được kẻ xấu còn nhiều hơn người khác ăn cơm. So với đám lão hồ ly mà Ngô Bất Lạc từng gặp, dạng tép riu chỉ biết chơi chút tâm nhãn như Lý Chính không phải đối thủ của hắn.

Câu kia nói thế nào ấy nhỉ?

Đấu với người, vô cùng thú vị a!

Trước khi Ngô gia sa sút, mỗi ngày Ngô Bất Lạc chỉ cần quan tâm vấn đề nhân mạch của mình với tiêu tiền như thế nào là được. Từ một phú nhị đại ngón tay không dính nước mùa xuân, trong một đêm biến thành tiểu thị dân nơm nớp lo sợ còn nuôi một con quỷ cương thi, Ngô Bất Lạc đã mất rất nhiều công sức.

Còn về thi Âm quan gì đó, hoàn toàn là vì chị hắn để lại thông tin liên quan đến thể chất của hắn. Đề thi gặp được trong vòng đầu Âm quan khảo thí hầu như đều là kinh nghiệm thực tiễn đầy máu và nước mắt của tiền nhân. Thứ như vậy không có khả năng truyền ra ngoài mà mỗi nhà tự mình cất giấu như báu vật.

Ngô gia đương nhiên cũng có "Tư liệu ôn tập" như thế, nhưng đều đã bị hỏa hoạn đốt sạch. Ngô Bất Lạc không có đường lối học tập, cũng không có năng lực học tập, thành học tra thật sự không thể hoàn toàn trách hắn.

Đến nỗi, bây giờ tiểu nhân trong lòng Ngô Bất Lạc vẫn còn chút oán trách Sở Nhạc, nếu sớm có biện pháp như vậy thì hắn sao phải lãng phí nhiều đề thi như thế?

Haiz!

Ngô Bất Lạc hoàn toàn quên mình trước kia luôn miệng nói muốn giữ gìn thiết lập người tốt.

Có được đáp án, Ngô Bất Lạc bừng bừng phấn chấn xông tới căn phòng có đề thi, lúc đó giác quan thứ sáu vô số lần cứu giúp hắn bỗng nhiên phản ứng.

Bất thình lình, một bóng đen bị ném bay qua trước mặt hắn.

Rắc.

Ngô Bất Lạc nghe thấy tiếng xương gãy.

"Khụ khụ, khụ khụ."

Thanh âm này có chút quen tai nha.

Ngô Bất Lạc kìm nén lòng hiếu kì, cẩn thận móc súng ra, chuẩn bị kỹ càng tùy thời cho đối phương một súng.

Chủ nhân thanh âm quen thuộc kia chật vật bò dậy.

Ngô Bất Lạc nhìn người đó từ từ đứng lên, đồng thời nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

"Ông không phải lão già phách lối lần trước sao?" Ngô Bất Lạc biết đối phương đang bị thương, cố ý khıêυ khí©h.

Lạc Bành Thanh vừa mới đứng lên, còn chưa định thần lại đã thấy Ngô Bất Lạc giơ họng súng về phía mình, còn phát ngôn bừa bãi, ngay lập tức cảm thấy muốn thổ huyết.

Hắn già vậy sao?

Hắn mới 48 tuổi!

"Ôi chao, bị người ném ra sao?" Ngô Bất Lạc khẳng định bên trong có chuyện xảy ra nhưng hắn cũng không rõ ràng tình hình. Lạc Bành Thanh nhìn chẳng ra sao nhưng Sở Nhạc đã chính miệng thừa nhận người này có thực lực. Hiện tại cái người có thực lực này lại bị kẻ khác ném ra...

Ngô Bất Lạc mặt không đổi sắc, từng chút lại gần Lạc Bành Thanh.

Tuy Sở Nhạc khắp nơi ghét bỏ Ngô Bất Lạc nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vứt bỏ người cộng sự này. Ngoại trừ thể chất ra, năng lực bản thân Ngô Bất Lạc cũng xem như hơn người.

Không phải ai cũng có thể an toàn thoát thân sau khi giao thiệp với một đám biếи ŧɦái.

Một tên chỉ biết một ít đạo thuật đơn giản như Ngô Bất Lạc có thể lăn lộn trong Âm quan khảo thí đến bây giờ, trả giá tuyệt đối vượt qua người thường.

"A, đổi lại là cậu cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu." Lạc Bành Thanh liếc mắt khinh bỉ nhìn Ngô Bất Lạc, "Cậu cũng chỉ có vẻ bề ngoài có thể nhìn."

"Bề ngoài có thể nhìn so với không thể nhìn dù sao cũng tốt hơn đúng không?" Ngô Bất Lạc cười hì hì nói.

Lạc Bành Thanh hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

"Lão già, tôi thấy ông đang bị thương nặng, e rằng không dùng được đạo pháp lợi hại nào. Tôi cho ông một cơ hội báo thù, ông đi vào đi." Ngô Bất Lạc hất đầu về phía căn phòng, súng trên tay cầm cực kì chắc.

"Cậu muốn lấy tôi làm mồi dụ?" Lạc Bành Thanh cũng là người trải qua mưa gió, lập tức hiểu rõ ý tưởng của Ngô Bất Lạc.

"Nếu ông ngoan ngoãn làm mồi dụ, không có việc gì tôi sẽ thả ông đi. Nếu không, tôi sẽ gϊếŧ ông ngay bây giờ." Ngô Bất Lạc khẽ nhếch khóe miệng, hai mắt hơi nheo lại, gương mặt vốn có chút yêu dị càng thêm tà khí mười phần.

Trong Âm quan khảo thí đừng trông cậy vào ai tới cứu ngươi.

Ngay cả địa phủ cũng mặc kệ sống chết của thí sinh. Dù sao sống hay chết chỉ là một trạng thái, chờ linh hồn xuống địa phủ đầu thai thì tính toán khoản nợ này cũng được.

Lạc Bành Thanh chần chừ, Ngô Bất Lạc càng đến gần hắn hơn. Cho dù thực lực lúc toàn thịnh Lạc Bành Thanh cũng không ngốc đến nỗi đọ xem thân mình với đạn cái nào cứng hơn, càng không nói đến lúc trọng thương.

"Cậu muốn vào tranh đoạt đề thi?" Lạc Bành Thanh vừa trả lời để kéo dài thời gian, vừa nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, "Đến tôi cũng bị ném ra, cậu cho rằng thứ cậu đang cầm có thể bảo vệ được cậu sao?"

"Bớt lắm lời." Ngô Bất Lạc ánh mắt lạnh xuống, "Tôi gϊếŧ ông, sau đó dùng khôi lỗi phù thao túng thân xác ông cũng giống nhau thôi."

Lạc Bành Thanh còn một đống lời muốn nói lập tức câm nín, đành phải lề mà lề mề đi về phía căn phòng. Hắn cảm thấy mình thật quá xui xẻo.

Đáng lẽ ra hắn không bị thua nhanh như vậy, bởi vì trước đó chính diện giao phong với hầu yêu đã tiêu hao rất nhiều sức lực, thật vất vả đuổi theo nó vào đến căn phòng có đề thi, đang chuẩn bị trả lời đề thi thì lại bị hầu yêu và hai con quỷ nữa liên thủ đánh.

Chỉ vậy cũng thôi đi.

Trong lúc bốn bọn họ đang đánh nhau hừng hực khí thế, thêm một tên không biết từ đâu ra trực tiếp xông đến cướp đề thi.

Lạc Bành Thanh không thể nào chấp nhận người khác đoạt đề thi dưới mí mắt hắn.

Ai biết người này nhìn không lớn nhưng bản lĩnh lại rất lớn, lấy một địch ba mà không rơi xuống hạ phong? (Sở Nhạc biết gặp phải cường địch nên đứng ngoài quan sát)

Nháy mắt lúc Lạc Bành Thanh bị ném ra kia, hắn bỗng hiểu được tâm tình những thí sinh khác mỗi lần gặp phải hắn.

Xoát điểm thật cmn phiền phức!!!

Ngô Bất Lạc bảo Lạc Bành Thanh tiến lên, từng bước một lại gần căn phòng.

Mới vào cửa, Ngô Bất Lạc đã cảm giác được bầu không khí vô cùng kịch liệt.

Thời và diễm quỷ Tiểu Hồng đã thoát thân đứng chung một chỗ, không biết trong tay đang cầm vũ khí gì, trông rất lợi hại, còn Sở Nhạc đang ôm tay đứng một bên vây xem, đối diện Thời với Tiểu Hồng là một thanh niên dân tộc thiểu số buộc tóc đuôi ngựa.

Lúc nhìn thấy thanh niên này, lòng đố kị đã lâu chưa xuất hiện của Ngô Bất Lạc chợt trỗi dậy.

Dáng vẻ giống đại hiệp chính phái này của thanh niên chính là kiểu mà hắn hâm mộ nhất đó!

Ác ma đố kị vươn móng vuốt, cào tâm Ngô Bất Lạc khắp nơi đều là máu. Nếu hắn lớn lên cũng là dáng vẻ này, nhất định sẽ có người tốt thích hắn!

Thanh niên kia trên người mặc trang phục kì lạ, vừa nhìn đã biết là trang phục của dân tộc thiểu số, trong tay cầm một thanh trường đao, người không biết còn tưởng hắn đang cosplay. Nhưng Ngô Bất Lạc có thể thấy mặt trên trang phục thêu đủ loại phù văn.

Khi Ngô Bất Lạc tiến vào, Thời và thanh niên kia đồng thời liếc nhìn hắn một cái, rất nhanh liền rời mắt.

Khí tức đạo pháp trên người Ngô Bất Lạc mỏng manh đến mức có thể bỏ qua, vừa nhìn chính là đồ con gà.

Gà yếu · Ngô Bất Lạc lặng lẽ đá Lạc Bành Thanh một cước, chậm rì rì bước vào phòng.

Lạc Bành Thanh vừa nhìn thấy thanh niên, cảm giác chỗ bị thanh niên đả thương lại ẩn ẩn đau.

Sở Nhạc trông thấy Ngô Bất Lạc xuất hiện, chậm rãi bay lại gần.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Ngô Bất Lạc cảm thấy 59 điểm của hắn sắp bay mất.

"Một phút sau khi cậu ra ngoài thì người này tới." Sở Nhạc đem sự tình nói ra, "Vô cùng khó giải quyết, tám phần là vị Lạt Ma nào đó chuyển thế. Nếu là trước khi Thiên Đình sụp đổ, vị này chắc chắn có thể thành tiên."

Đáng tiếc hiện tại tiên lộ đã đứt, nhân vật như vậy cũng phải theo yêu ma quỷ quái bọn họ khảo Âm quan.

Sở Nhạc có chút thổn thức.

Rõ ràng trước khi hắn ngủ say, khảo Âm quan chỉ danh cho những kẻ chú định không thể thành tiên như hắn, kết quả vừa tỉnh dậy, hắn chỉ còn ba ngón tay, mà đám người có thể phi thăng này sao lại đến đoạt chức vị Âm quan với hắn?

Lần đầu tiên, Sở Nhạc cảm thấy mình không tính là quá xui xẻo.

Kể cả hắn lợi hại đến mức nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể làm một cương thi vương, siêu thoát tam giới, sẽ không được thừa nhận, càng không có khả năng hưởng thụ hương khói thờ phụng của nhân gian. Nhưng giống như thanh niên này lại khác, vốn có thể trở thành thượng thần tiên giới, được người phàm lập miếu thờ, nói không chừng còn có thể sáng lập đạo phái.

Đáng tiếc sinh không gặp thời, có thể trách ai đây?

"Vậy sao anh không động thủ?" Ngô Bất Lạc cảm thấy sai sai, Sở Nhạc không phải loại không thích đánh nhau a.

"Tôi đã đạt tiêu chuẩn, tại sao phải đánh nhau với hắn?" Sở Nhạc nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Ngô Bất Lạc, "Tôi khuyên cậu tốt nhất nên yên tĩnh chút. Chúng ta hiện tại tội gì đối đầu với loại người này."

Bọn họ chỉ vì đạt tiêu chuẩn, không phải vì gϊếŧ người, đối địch với người như vậy là ghét bỏ mạng mình quá dài sao?

"Vậy còn bọn họ?" Ngô Bất Lạc nhìn Thời và Tiểu Hồng, hơi tò mò. Sở Nhạc có thể hiểu rõ tình hình, bọn họ chắc cũng có thể hiểu chứ.

"Bọn họ muốn đoạt đáp, giờ đang bị thanh niên kia phong ấn giọng nói." Sở Nhạc nhún vai, "Còn thanh niên kia đang định tinh lọc hết oan hồn nơi này rồi mới đi đáp đề. Cho nên mọi chuyện liền thành như bây giờ."

Thời và Tiểu Hồng không thể mãi bị phong ấn, bọn họ cũng không tin thanh niên này sẽ cởi bỏ phong ấn bọn họ. Nếu đã không thể cởi bỏ phong ấn, vậy chỉ có thể gϊếŧ chết người hạ phong ấn.

Tinh lọc tất cả oan hồn?

Cmn.

Âm quan khảo thí còn có người tốt quên mình vì người thế này a!

Sở Nhạc cho Ngô Bất Lạc một ánh mắt để hắn tự mình lĩnh ngộ.

Ngô Bất Lạc nháy mắt hiểu rõ, lập tức không làm gì nữa.

Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi đúng không!

"Tôi còn thiếu một điểm nữa là đủ 90." Ngữ điệu thanh niên rất chậm, câu chữ rõ ràng giống như biên tập viên thời sự, "Dù mấy người lấy được đề thi này cũng không đậu Âm quan, chi bằng cho tôi."