Chịu đựng áp lực từ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan, thực sự có một thí sinh đứng dậy dự định đi tìm Cân bà bà trao đổi pháp khí.
Thấy được trận đại chiến giữa Sở Nhạc và Tạ Bán Loan, thí sinh nào mà không hâm mộ bản lĩnh của bọn họ, không muốn mình cũng có được bản lĩnh như vậy?
Nếu có pháp khí, tất cả những điều này sẽ có thể thành sự thật.
Dù cho trong tay Tạ Bán Loan có tinh huyết của hắn, nói không chừng cũng có thể tìm Cân bà bà giải quyết hết.
Ôm ý nghĩ như vậy, thí sinh kia kiên định đi vào phòng Cân bà bà.
"Ngươi muốn trao đổi thứ gì?" Cân bà bà để hở hàm răng vàng khè, khi ánh đèn chiếu xuống có vẻ vô cùng kinh khủng.
"Tinh huyết của tôi vẫn đang ở chỗ Tạ Bán Loan, tôi muốn lấy lại." Thí sinh kiên định trả lời, "Thứ hai, tôi muốn pháp khí. Tôi muốn có được sức mạnh vượt qua Tạ Bán Loan và Sở Nhạc."
"Yêu cầu của ngươi thật thú vị." Cân bà bà mỉm cười nhìn thí sinh trước mặt, "Nhưng không phải không làm được, chỉ là sức mạnh mà ngươi muốn, còn cần một phần thân thể của hai người kia đến đổi..."
Tạ Bán Loan và Sở Nhạc đều ở trong sân chờ thí sinh kia ra.
Hai người bọn họ quá tự đại.
Người như Tạ Bán Loan và Sở Nhạc, bẩm sinh đã cao* hơn người bình thường nhiều, các thí sinh đầu nhập vào cũng bị bọn họ coi là đương nhiên.
*cao này là độ cao nhé, ý nói giỏi hơn
Theo cách nói của Ngô Bất Lạc chính là không đủ bình dân.
Bây giờ đã sớm không còn phổ biến phong phạm núi băng cao lãnh, phổ biến là nam thần bình dân ấm áp. Như Sở Nhạc, sớm muộn gì cũng sẽ thua thiệt.
Đối với mấy lời không đứng đắn của Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc khịt mũi coi thường.
Con người từ xưa tới nay luôn thích kẻ mạnh, chỉ cần đủ lớn mạnh, không bình dân thì có sao? Luôn sẽ có người liên tục không ngừng đến đầu nhập vào.
Giống như hiện tại, dù Sở Nhạc cho Tạ Bán Loan thể diện hơn nữa, cũng không thể phủ nhận hắn chưa bao giờ coi những thí sinh này là đối thủ.
Nhưng thí sinh có thể chống đỡ đến lần thi đấu thêm giờ này, có ai không phải thiên chi kiêu tử?
Bọn họ cũng tương tự vượt mọi chông gai, tu luyện từ nhỏ, phí bao nhiêu công phu mới có thể thuận lợi đi đến hiện tại. Vậy, nếu nhất định phải trả giá một vài thứ mới có thể có được tin tức và pháp khí, vì sao không thể tham lam hơn một chút, để mình trở thành kẻ lợi hại nhất kia?
Bây giờ và trước đây không giống nhau.
Mỗi người đều có quyền mơ ước.
Thí sinh tới đây, tất cả đều vì thi đỗ Âm quan mà cố gắng.
"Lão đại, tôi cảm thấy có chút không đúng, làm sao thí sinh kia vào lâu thế rồi vẫn chưa ra?"
"Đúng vậy đúng vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Chắc không đến mức đó, nếu như không trả nổi giá thì có thể không đưa mà."
Không chỉ riêng phía Sở Nhạc khẩn trương, bên Tạ Bán Loan cũng như vậy.
Pháp khí đương nhiên ai ai cũng muốn, nhưng nghĩ đến dù cầm được pháp khí cũng sẽ bị Tạ Bán Loan khống chế, mọi người không còn quá muốn như vậy nữa.
Ai có tinh thần dâng hiến ngu như vậy chứ?
Bọn họ chỉ là không có lựa chọn nào khác nên mới chọn Tạ Bán Loan làm lão đại tạm thời mà thôi, loại người như Tạ Bán Loan không thể nào trở thành một người lãnh đạo lý tưởng được.
"Tiểu Đao luôn biết vươn lên, không ngờ lần này cậu ta lại là người đứng dậy."
"Đúng đó, Tiểu Đao quả thực rất chăm chỉ, sáng trưa tối, chưa từng bỏ tiết nào."
Đáng tiếc, tuổi tác như nhau, Tạ Bán Loan đã có thể lợi hại như thế, người thường như họ cố gắng mấy cũng khó mà đuổi kịp hắn.
Cần cù bù thông minh, đích thực rất có lý.
Nhưng một khi chăm chỉ không thể bổ sung thiếu sót, mỗi người tu đạo đều hận không thể khiến thiên phú của mình có thể tốt hơn một chút.
Thi đỗ Âm quan, bọn họ sẽ có tuổi thọ dài hơn, có pháp khí lợi hại hơn, thậm chí có thể có được đan dược cải thiện căn cốt, tất cả tiếc nuối hiện tại đều có thể loại bỏ!
"Sao Tiểu Đao vẫn chưa ra nữa?"
"Kỳ lạ."
Lúc mọi người còn đang suy đoán lung tung, một bóng người cuối cùng cũng từ phòng Cân bà bà bước ra.
"Là...Tiểu Đao à?"
Một thí sinh quen biết Tiểu Đao nhẹ giọng dò hỏi.
Mặc dù bóng dáng người này giống hệt Tiểu Đao, nhưng khi lại gần cho bọn họ cảm giác lại hoàn toàn không giống.
Khuôn mặt người tới dần dần rõ ràng.
Tất cả mọi người nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Hai mắt người kia trống rỗng, tối tăm không có một chút ánh sáng, tay chân cũng rất không hài hòa.
"Là tôi." Tiểu Đao phát ra tiếng.
"Tiểu Đao, giọng của cậu, với cả hai mắt..."Một thí sinh nhịn không được kinh hô.
Giọng Tiểu Đao lúc trước rất êm tai, nhưng bây giờ lại giống như chiêng đồng bị hỏng không gõ ra âm thanh.
"Muốn có được gì đó thì phải trả giá." Tiểu Đao nở nụ cười, "Tiếc là, cho dù hai mắt cộng thêm giọng nói của tôi cũng chỉ đủ trả một nửa."
"Một, một nửa?"
"Đúng vậy a, một nửa." Trong tay Tiểu Đao lộ ra một cái cốt địch* nho nhỏ.
*địch: sáo thổi ngang gọi là địch, sáo thổi dọc gọi là tiêu. Cốt địch là sáo làm bằng xương.
Lúc này, mọi người mới phát hiện trên tay Tiểu Đao còn có một món đồ.
Chẳng lẽ, đây chính là pháp khí?
Thế nhưng, vừa rồi sao không ai phát hiện? Đến tận bây giờ, bọn họ mới phát giác cái cốt địch này khác biệt.
Trong chớp mắt, mọi người cảm giác được một luồng khí tức chẳng lành trên cốt địch.
Giống, giống như cái cân lúc trước Cân bà bà lấy ra, khiến người ta bất an từ sâu trong lòng.
Nhìn kỹ hơn, chất liệu cốt địch hình như rất giống cân bạch cốt của Cân bà bà?
"Cân bà bà nói, một nửa còn lại, bà ta muốn máu tim của Sở Nhạc và Tạ Bán Loan!"
- - -- -- -- -- -- -- -- -- --
Ngô Bất Lạc sau khi hiểu qua về bản lĩnh của Vương Dã và Lăng Tiếu, quyết định ra tay với Trần Tự đầu tiên.
Thứ nhất, pháp khí của Trần Tự đã bị lộ, không lo không có thủ đoạn đối phó hắn; thứ hai, Ngô Bất Lạc tương đối thành thạo trong việc đối phó ma quỷ, suy cho cùng vòng đầu cuộc thi gặp qua hơn ba trăm con quỷ không phải gặp phí công.
Việc này không nên chậm trễ, để tránh cho các thí sinh khác có cùng ý nghĩ với bọn họ, Ngô Bất Lạc quyết định đêm hôm nay trực tiếp động thủ.
"Ngài Ngô, đến lúc đó tôi và Lăng Tiếu sẽ chặn nữ quỷ, cái lược kia có chút tà môn, ngài phải chú ý một chút." Vương Dã nhịn không được nói.
Ba người họ định cướp ba pháp khí, cái lược kia không phải khẩu vị của Vương Dã, hắn đối với loại pháp khí điều khiển ma quỷ không có cảm tình. Bình thường, loại khí cụ* này không phải vật bồi táng thì là hung khí, người bình thường nếu đυ.ng phải, chết thế nào cũng không biết.
*khí cụ: khí trong pháp khí, cụ trong dụng cụ
"Đó chỉ là một cái lược thôi, không cần làm quá lên vậy đâu." Ngô Bất Lạc khẽ bật cười. Trên người hắn còn mang theo hũ tro cốt của Sở Nhạc đây này! Nữ quỷ kia có hung mấy đi nữa, có thể hung hơn cương thi sao?
Vương Dã không nói nữa.
Có lẽ giữa người thường như hắn và đại lão tồn tại một sự khác biệt to lớn.
Ba người giống như kẻ trộm đi tới trước cửa phòng Trần Tự.
Ngô Bất Lạc đưa mắt ra hiệu cho hai người kia, ý bảo Lăng Tiếu động thủ.
Lăng Tiếu chuyên tu khí công, lợi hại nhất là đôi tay của hắn. Theo lời Lăng Tiếu, hắn bây giờ chỉ là tiểu thành, đôi tay chỉ mới có thể đυ.ng chạm quỷ hồn mà thôi, nếu tu luyện đến đại thành, không cần nhiều động tác cũng có thể khiến quỷ quái hồn phi phách tán.
Ngô Bất Lạc tận mắt trông thấy Lăng Tiếu dùng hai ngón tay bóp nát một phiến đá, nên không còn hoài nghi bản lĩnh của hắn.
Lăng Tiếu gật gật đầu, thân pháp vô cùng lưu loát, đảo mắt đã phá tan cửa phòng Trần Tự.
Trong phòng truyền ra một trận mắng chửi ầm ĩ.
Tiếp theo, Lăng Tiếu quấn lấy nữ quỷ dời đến trong sân đánh nhau.
Trần Tự cầm lược trong tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
"Không ngờ người đầu tiên động thủ lại là cậu?" Trần Tự bại lộ pháp khí, đương nhiên biết sẽ có người để mắt tới hắn, chỉ là không nghĩ tới người đầu tiên động thủ lại là Lăng Tiếu bình thường luôn im lặng.
Quả nhiên chó cắn người thường không sủa.
"Các người không trả giá mà muốn cướp pháp khí của tôi, nằm mơ! Tiểu Ngọc, gϊếŧ hắn!" Giờ phút này Trần Tự không quan tâm đến cái gì nhân quả tuần hoàn. Nếu bây giờ hắn không thể gϊếŧ gà dọa khỉ, các thí sinh khác trong viện đều sẽ để mắt tới hắn.
"Tôi đến giúp cậu!" Vương Dã thấy Lăng Tiếu lâm vào chiến đấu gian nan, hô to một tiếng, chạy tới chiến đấu với nữ quỷ, thành công hấp dẫn ánh mắt Trần Tự.
Trần Tự âm trầm nhìn trong sân.
Kỳ lạ, cho dù hôm nay có không ít thí sinh đi tìm Cân bà bà, động tĩnh trong sân lớn như thế không thể nào không ai ra xem được.
Trần Tự nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên cảm giác sau lưng đau đớn, hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị người quăng mạnh xuống đất.
Đau nhức kịch liệt kéo tới, gần như khiến hắn khó giữ được thần trí.
Tay cầm lược định động thủ thì một cái chân trực tiếp giẫm lên cổ tay hắn.
"A____"
Trần Tự bị đau kêu lên, tay cầm lược cũng buông lỏng.
Một cái tay khác nhặt lược lên.
Trần Tự nhìn theo, phát hiện cầm lược chính là Ngô Bất Lạc.
"Là mày?" Trần Tự hung tợn nhìn Ngô Bất Lạc, "Tao biết mà Lăng Tiếu và Vương Dã sao lại liên hợp với nhau, hóa ra là mày giở trò quỷ."
"Cảm ơn khích lệ." Ngô Bất Lạc quan sát cái lược trong tay, hơi tò mò.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy pháp khí đó.
Nhưng lúc Ngô Bất Lạc chạm vào nó, trên cái lược toát ra huyết quang, bao lấy tay Ngô Bất Lạc.
Hai mắt Trần Tự sáng lên, "Muốn cướp pháp khí của tao à, đi chết đi!"
Ngô Bất Lạc chỉ cảm thấy như có vô số cái miệng đang cắn tay mình.
Có điều vẫn tốt, không đau lắm.
Ngô Bất Lạc kỳ thực không sợ bị quỷ cắn lắm, lúc trước khi cùng Sở Nhạc đi tìm đề thi, vô cùng không may tiến vào một cái ổ quỷ, bị quỷ cắn mấy canh giờ, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau.
Nhưng có lẽ vì Ngô Bất Lạc là Nghiệt Kính Đài chuyển thế nên có sức miễn dịch vô cùng mạnh mẽ với sự công kích của quỷ quái.
Sở Nhạc đã từng chế giễu Ngô Bất Lạc "da thô thịt cứng", nên mới không sợ bị cắn.
Trần Tự thấy vẻ mặt Ngô Bất Lạc không hề thay đổi, nụ cười trên mặt không giữ nổi nữa, "Sao..Sao lại, sao mày lại không hề xảy ra chuyện gì?"
Dù là hắn, lúc vừa mới cầm vào cái lược này cũng đau đớn không chịu nổi, cuối cùng phải bỏ ra một vài thứ mới được Cân bà bà ra tay giúp đỡ.
"Chúng ta bắt quỷ, bị cắn hai cái thì có sao?" Ngô Bất Lạc vân đạm phong khinh trả lời, "Chất liệu cái lược này nhìn có điểm giống hổ phách, nhưng chắc bên trong lược có lẽ còn chứa gì khác nữa."
Không gì ngoài tro cốt của nữ quỷ này, không thì nữ quỷ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ, vươn tay khác ra đặt lên trên cái lược.
Huyết quang bên trên duy trì mấy phút rồi biến mất.
Trần Tự cũng không biết Ngô Bất Lạc muốn làm gì.
Chỉ thấy hai tay Ngô Bất Lạc phân biệt cầm hai đầu chiếc lược, sau đó dùng lực bẻ.
"A___" Nữ quỷ xoay người, bị Lăng Tiếu và Vương Dã công kích cũng không làm sao, khuôn mặt dữ tợn nhìn Ngô Bất Lạc.
"Vẫn chắc lắm, không có gãy hỏng." Giọng điệu Ngô Bất Lạc có chút tiếc nuối.
Trần Tự:...
Lăng Tiếu & Vương Dã:...Ngài Ngô hạ thủ lưu tình!
Đây là pháp khí đấy, không thể tùy tiện bẻ a, nhỡ đâu gãy hỏng thì không phải bọn họ uổng phí công sức ư!
Chỉ mỗi bùa tĩnh âm* trong viện này thôi bọn họ đã vẽ mất nửa canh giờ đó!
*tĩnh âm: yên lặng, không tiếng động.
"Cô mà nhìn tôi nữa, tôi sẽ tiếp tục bẻ, chúng ta có thể thử một chút, là cô động thủ nhanh, hay là tôi bẻ gãy cái lược này nhanh." Ngô Bất Lạc giương cằm về phía nữ quỷ, không hề tiếc của, "Muốn cái lược này không sao thì ngoan ngoãn nghe lời tôi."
...Mở mang kiến thức, đời này chưa từng thấy ai uy hϊếp một con lệ quỷ.
Vương Dã lau mặt, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Đây chính là khí tràng đại lão trong truyền thuyết ư? Quả nhiên không tầm thường.
Trong lòng nữ quỷ có kiêng kị, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, e rằng Ngô Bất Lạc đã chết hơn trăm lần.
Nữ quỷ hơi đến gần một chút, tay Ngô Bất Lạc dùng sức hơn.
"Mày điên rồi, đây là pháp khí, của tao!" Trần Tự giương nanh múa vuốt muốn đoạt lại pháp khí của mình, thế nhưng bị Ngô Bất Lạc giẫm gắt gao, chỉ có thể nằm trên đất khua khoắng tay chân.
Nữ quỷ lùi về sau một bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn Trần Tự chậm rãi cúi thấp đầu biểu thị thần phục.
"Sớm như vậy không phải tốt rồi sao." Ngô Bất Lạc thổi thổi cái lược, "Tôi cũng không muốn làm hỏng chiếc lược đẹp thế này."
Không không không, chúng tôi chỉ nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của ngài, hoàn toàn không cảm thấy ngài không muốn.
Dù tu dưỡng cực kì tốt như Lăng Tiếu cũng nhịn không được nhìn Ngô Bất Lạc nhiều thêm vài lần.
Vừa nghĩ tới pháp khí trân quý bị Ngô Bất Lạc chơi như vậy, hắn liền đau lòng.
Đây chính là pháp khí, chưởng môn núi Võ Đang bọn họ ngày lễ ngày tết mới lấy ra khoe khoang một chút, chưa kịp nhìn rõ đã bị thu lại!
"Ngu ngốc, pháp khí là để người dùng. Pháp khí này rõ ràng có quan hệ không nhỏ với nữ quỷ, còn trân quỷ nó thế làm gì?" Ngô Bất Lạc mỉa mai nhìn Trần Tự ngã trên mặt đất, "Nói đi, vì được đến pháp khí này, cậu đã trao đổi thứ gì với Cân bà bà?"
"Ngô Bất Lạc, thù đoạt pháp khí không đội trời chung, mày còn muốn tao nói cho mày biết? Nằm mơ!" Trần Tự thà chết không chịu khuất phục.
"Cậu không chịu nói sao?" Ngô Bất Lạc thở dài, "Cũng được, vừa lúc tôi cũng muốn thử nghiệm công dụng của pháp khí này một chút." Nói xong, Ngô Bất Lạc vẫy tay với nữ quỷ, "Nữ quỷ lại đây!"
Nữ quỷ sợ ném chuột vỡ bình, chậm rì rì dịch tới.
"Tôi nghe nói lệ quỷ tu hành cần hút dương khí người sống." Ngô Bất Lạc nở nụ cười hết sức hồn nhiên sinh động, cho dù gương mặt hắn tà khí mười phần thì giờ phút này cũng nhiều thêm mấy phần lương thiện, "Cô lột sạch quần áo của hắn, đêm nay cùng hắn ngủ. Người tu đạo không gần nữ sắc, nói không chừng còn là gà tơ đấy, lợi cho cô."
Lời này vừa ra, đầu gối Vương Dã mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ.
Hắn nhìn nữ quỷ sắc mặt dữ tợn một chút, rồi quay sang nhìn Trần Tự thực ra bộ dáng vẫn rất đẹp mắt, trong mắt ánh lên vẻ thương hại.
Rất giống ánh mắt khi nhìn thấy một người con gái nhà lành phải khuất phục ác bá.
Lăng Tiếu lặng lẽ chuyển mắt nhìn trời.
Sư phụ nói rất đúng, hắn tu luyện khí công vẫn chưa đến nơi đến chốn, cho nên khí công mới luyện đến tiểu thành, cao siêu hơn thì không được.
Nữ quỷ hình như có phần kích động, ánh mắt nhìn Trần Tự nhiều thêm gì đó.
Đối với một con quỷ mà nói, có đồ ăn nào tốt hơn so với nguyên khí đây?
Sắc mặt Trần Tự đỏ lên, nói cũng không hoàn chỉnh, "Mày, mày, mày dám!"
"Tôi có gì không dám?" Ngô Bất Lạc cười càng vui vẻ hơn, "A, chúng ta vẫn đang thi, nói không chừng quan chủ khảo đang ở ngay bên ngoài xem. Tôi nghĩ, quan chủ khảo xem chúng ta thi đấu suốt cũng chán, đêm hôm khuya khoắt xem phim hành động lúc nửa đêm cũng không tệ, nói không chừng cậu diễn xuất tốt, về sau cho dù không thi đỗ cũng có thể chụp ảnh kiếm tiền đó!"
"Tiểu Ngọc, cô còn ngớ ra đấy làm gì, cởi đi." Thanh âm Ngô Bất Lạc lạnh lẽo, nhìn nữ quỷ nói, "Nếu cô không cởϊ qυầи áo hắn, tôi liền bẻ lược."
Nữ quỷ lập tức động thủ, nháy mắt đã xé nát quần áo trên người Trần Tự.
"...Cư nhiên còn có bụng nhỏ!" Vương Dã che mắt, từ giữa kẽ tay nhìn lén, nhịn không được phun tào, "Tôi mà không luyện được cơ bụng, sẽ bị trưởng bối trong nhà đuổi theo đánh."
Kỳ thực Trần Tự không tính là có bụng nhỏ, chỉ là cơ bụng không rõ ràng lắm thôi.
Nhưng người muốn thi Âm quan như họ, ai sẽ có một thân nhàn thịt? (ờ thì, kiểu nói ăn ngủ rảnh quá nên béo nhiều thịt ấy)
"Ngô Bất Lạc!" Trần Tự che hạ thân của mình, tròng mắt sung huyết.
"Khụ khụ, nếu hiện tại có giám khảo nữ đang xem, xin cho tôi tại đây nói lời xin lỗi." Ngô Bất Lạc khí định thần nhàn nói một câu với không khí, sau đó đưa mắt nhắm ngay Trần Tự, "Tôi vì thi đỗ Âm quan, cái gì cũng có thể làm được. Yên tâm, tôi không gϊếŧ cậu, con người tôi ăn chay niệm Phật, không sát sinh."
___Nhưng những gì ngài làm so với sát sinh còn đáng sợ hơn đó!
Vương Dã và Lăng Tiếu ở bên cạnh không biết nên nói gì cho phải.
Trần Tự nín nhịn, nhịn không nổi, phun ra một ngụm máu.
"Nói đi." Ngô Bất Lạc thương hại nhìn Trần Tự, "Nếu tôi không đoán sai, trông thấy dáng vẻ này của cậu, các giám khảo có thể sẽ gọi bạn bè đồng sự đến xem náo nhiệt, cậu còn ngại không đủ mất mặt sao? Nếu cậu tự sát, cho dù Diêm Vương gia đến cũng không thể trách tội tôi được."
"...Cho tôi quần áo, tôi, tôi nói cho cậu biết." Sắc mặt Trần Tự đã xám như tro tàn, nhìn giống như hoàng hoa khuê nữ bị chà đạp hơn mười ngày vậy, chỉ cầu có quần áo che đậy thân thể.
"Ê, Vương Dã, cậu cởϊ áσ khoác ra đi." Ngô Bất Lạc vẫy vẫy tay về phía Vương Dã.
Vương Dã lập tức cởϊ áσ ra ném tới, không hề có chút chần chờ.
Trần Tự cầm áo bọc mình kỹ lưỡng, cảm giác ánh mắt nữ quỷ vẫn lúc có lúc không trên người mình, trong lòng không dậy nổi một chút tâm tư phản kháng.
"Cân bà bà nói không quan tâm bộ phận thân thể tôi, bà ta lấy đi một phần cảm xúc của tôi." Trần Tự run rẩy nói ra chân tướng, "Về sau để thao tác được chiếc lược này, tôi bỏ ra một tháng tuổi thọ."
"Bà ta không phải Sổ Sinh Tử có thể sửa đổi mệnh số, bà ta lấy đâu ra bản lĩnh rút đi tuổi thọ của cậu?" Ngô Bất Lạc lạnh giọng hỏi.
Trần Tự hơi sửng sốt, "Nhưng sau khi bà ta nói xong, tôi đích thực cảm giác được thân thể yếu đi một chút."
"Bị bán còn giúp người đếm tiền." Ngô Bất Lạc nhìn Trần Tự, đưa ra khẳng định, "Tôi thấy chắc chắn là rút đi linh hồn một quan khiếu* nào đó đi, nhìn xác thực ngu hơn trước nhiều, cũng không biết lần này thi xong sẽ biến thành cái dạng gì."
*quan khiếu: từ này là từ chuyên môn của Đạo gia, mn tự GG nhé, vì t lười lắm.
"Cậu, cậu có ý gì?" Trần Tự không mò ra ý Ngô Bất Lạc nói. Chẳng lẽ hắn đã bỏ ra thứ gì khó lường? Nhưng...Nhưng mà Cân bà bà đã nói sẽ không tổn hại thân thể quá nhiều mà.
Thực sự không có vấn đề gì sao?
Một thanh âm không ngừng vang lên trong đầu Trần Tự.
Cân bà bà không phải làm từ thiện, sao có thể cho mày pháp khí một cách đơn giản thế được? Mày không tin hay là không muốn tin?
"Tại sao tôi phải nói cho cậu?" Ngô Bất Lạc nhíu mày nói, "Muốn lấy tin tức từ tôi, cậu cũng phải bỏ ra chút gì đó mới được."
Ngô Bất Lạc muốn biết thông tin từ người khác, toàn là cưỡng chế lấy được.
"Cậu còn muốn biết điều gì nữa?" Trần Tự cắn môi, không còn dám đắc tội Ngô Bất Lạc.
Hắn vốn cho rằng Ngô Bất Lạc là kiểu người nghe được vài lời khen liền mê đến đầu óc choáng váng, hiện tại xem ra đều là giả bộ hết.
"Cùng đi trao đổi với cậu có bao nhiêu thí sinh, bọn họ trao đổi được pháp khí gì, pháp khí đó có tác dụng gì, cậu tốt nhất nói rõ ràng đầu đuôi cho tôi. Nếu cậu nói tốt, cậu sẽ không phải bồi Tiểu Ngọc nữa, cậu chán ghét ai, tôi lập tức để kẻ đó bồi Tiểu Ngọc, cậu thấy thế nào?"
Trần Tự trầm mặc hồi lâu, nhìn vẻ mặt như đang lừa kẹo trẻ con kia của Ngô Bất Lạc, vẫn gật đầu.
"...Lăng Tiếu, nếu cậu muốn phản bội Ngô Bất Lạc, đừng nói với tôi cảm ơn, tôi sẽ không theo cậu đâu." Vương Dã bày tỏ quyết tâm của mình, hắn tuyệt đối tuyệt đối không muốn ngủ cùng nữ quỷ, Vương gia bọn họ không gánh nổi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
Còn ai dám phản bội Ngô Bất Lạc?
Cho dù bây giờ cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám.