Đề trắc nghiệm: Phát hiện một cô hồn du du đãng bên ngoài, cô hồn không có công đức trong người, phải giải quyết như thế nào?
A. Trực tiếp trấn áp
B. Đốt phù đưa cô hồn về Địa phủ
C. Triệu hồi Đầu trâu Mặt ngựa đến xử lí
D. Hoàn thành tâm nguyện giúp cô hồn, sau đó đưa đi luân hồi
Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm đề thi trên mặt đất, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Sao hắn cứ cảm thấy BCD đều đúng, đặc biệt là C và D, chẳng khác nào bạch nguyệt quang và nốt chu sa, chọn cái nào cũng thấy đúng.
"Ba người mỗi người chọn một đáp án sai." Ngô Bất Lạc dí súng vào đầu Lạc Bành Thanh, "Nếu chúng tôi phát hiện ra ai chọn đáp án đúng thì đừng trách tôi hạ sát thủ. Tôi không thi đậu Âm quan thì mấy người cũng đừng hòng."
Ngô Bất Lạc đã tiếp xúc với vô số biếи ŧɦái, giả bộ vô cùng giống thật.
Hơn nữa, dáng vẻ hắn có mấy phần tà khí, bây giờ đe dọa như vậy vẫn khiến đám người Lạc Bành Thanh kinh sợ.
Ba người bọn họ vừa mới nhận ra Ngô Bất Lạc mang đề thi đi mất, đang chửi mắng hừng hực khí thế thì Ngô Bất Lạc cùng Sở Nhạc bất ngờ quay lại đâm bọn họ một đao.
Không kip trở tay, ba người họ đã bị chế trụ.
Lạc Bành Thanh và Thời trước đó đã đánh nhau bị thương nặng, Tiểu Hồng bị rất nhiều oan hồn gặm cắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Huống chi lúc A La siêu độ oan hồn, họ cũng không dám thả lỏng mà gắng gượng chịu đựng một đêm, ba tên bị thương gộp chung một chỗ thật không phải đối thủ của Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.
"Ngay cả khi đáp đúng đề này cậu cũng chưa đủ sáu mươi điểm." Thời hiển nhiên không nghĩ đến Ngô Bất Lạc sẽ quay lại, nhưng bảo hắn từ bỏ đề thi sắp tới tay là không thể nào.
"Tôi có thể bỏ tiền mua đề thi này. Tiểu Hồng thật ra không phải 58 mà là 59 điểm, chỉ cần cô ấy đạt tiêu chuẩn, hai bọn tôi sẽ giúp cậu tìm đề thi kế tiếp, có hai bọn tôi hỗ trợ cậu còn sợ gì không đạt được 60 điểm."
Tiểu quỷ đó chết ở phòng này nên đề thi chỉ có thể xuất hiện đây, nếu không Ngô Bất Lạc căn bản không muốn cho đám người này cơ hội nhìn đề thi.
Cơ mà không sao, ba người, đúng lúc có thể loại trừ ba đáp án sai.
"Tôi nghĩ cậu nhầm một điều." Sở Nhạc đâm ngón tay vào cổ Thời, "Người nắm giữ đề thi bây giờ là chúng tôi, chiếm quyền chủ động cũng là chúng tôi. Nếu cậu không đáp ứng, tôi đành phải đánh diễm quỷ này hồn phi phách tán. Có thể trở thành diễm quỷ, chắc chắn hại không ít mạng người, tôi gϊếŧ cô ta, nói không chừng có thể tích góp công đức."
Tay phải Sở Nhạc tóm lấy Tiểu Hồng, vừa dứt lời, quỷ khí trên người Tiểu Hồng đã bắt đầu bị Sở Nhạc hấp thu, chẳng mấy chốc, sắc mặt Tiểu Hồng đã tái nhợt.
Cmn, một cương thi như mi có tích góp trăm triệu công đức cũng chẳng có cách nào thành tiên được!
Thời gắt gao cắn răng, không dám phản bác.
Tiểu Hồng là tử huyệt của hắn.
Kể cả khi hắn liều mạng với Sở Nhạc cũng không thể đảm bảo Tiểu Hồng sẽ an toàn.
Tiểu Hồng là diễm quỷ được cả bộ tộc nuôi dưỡng, chỉ chờ đến lúc thực lực đại thành, toàn bộ hầu yêu nhất tộc bọn họ có thể có một người thực lực tăng lên.
"Được." Thời áp chế phẫn nộ trong lòng, rốt cuộc hoàn toàn xé tách mặt với bọn họ, "Tôi có thể giúp hai người loại trừ đáp án sai, nhưng nếu sau đó hai người còn muốn động thủ, thì có ngọc nát đá tan tôi cũng sẽ kéo hai người theo cùng."
"Chúng tôi cũng không phải loại gϊếŧ người không chớp mắt, làm sao phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chứ?" Ngô Bất Lạc nở một nụ cười vô cùng thuần lương, "Chúng tôi đều là học sinh tốt toàn tâm toàn ý muốn đạt tiêu chuẩn, sẽ không tùy tiện gϊếŧ người."
Ngô Bất Lạc nói lời này không hề đỏ mặt.
"Tôi chọn A." Thời lập tức nói ra một đáp án sai.
"Tôi chọn B." Thanh âm Tiểu Hồng dù yếu ớt vẫn hô lên lựa chọn.
Tiểu quỷ phun ra đề thi cũng không nói hai chữ chính xác, như vậy chứng minh đáp án đúng là C hoặc D.
Ngô Bất Lạc hướng mắt về phía Lạc Bành Thanh.
"Lạc tiên sinh đã sớm đạt tiêu chuẩn nên không để bụng một điểm này cho tôi đúng chứ?" Ngô Bất Lạc mỉm cười dò hỏi.
"Đương nhiên." Lạc Bành Thành cố gắng tỏ vẻ tươi cười, "Tôi chọn D."
Nghe xong đáp án của Lạc Bành Thanh, Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để hắn chọn, tám phần sẽ chọn D.
Hiện tại đã rõ, đây là đáp án sai.
"Tôi chọn C." Ngô Bất Lạc nói với tiểu quỷ.
"Chính xác." Tiểu quỷ gật đầu với Ngô Bất Lạc, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
"Ha ha, cảm ơn mọi người hỗ trợ." Ngô Bất Lạc chắp tay, lúc này vô cùng thực lòng nói lời cảm ơn, "Trước đó đã đắc tội nhiều, chỉ có thể lần sau bồi tội với mọi người."
"Không cần, trong khoảng thời gian ngắn tôi không muốn gặp lại cậu." Thời lạnh như băng trả lời.
Lạc Bành Thanh cũng vậy.
Hai lần đυ.ng mặt Ngô Bất Lạc liền mất luôn hai đề thi, chuyện này chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
"Vậy chúng ta vòng hai khảo thí gặp lại." Ngô Bất Lạc vẫy tay với đám người, sau đó được Sở Nhạc hóa thành hắc vụ cuốn đi, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
- ---------------------------------------------
"Ha ha ha, tôi 59, 59!" Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm thành tích của mình trên hệ thống mà cười cả buổi trưa.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần phải làm xong mười cái đề, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên có thể liên tiếp đạt được hai điểm.
Haiz, nếu sớm làm như vậy, có khi hắn và Sở Nhạc mỗi người đều đã chín mươi điểm.
Nhưng mà Sở Nhạc nói cũn đúng, loại chuyện vừa đe dọa vừa dụ dỗ để người khác giúp mình loại đáp án sai này chỉ có thể đến thời khắc cuối cùng mới có thể làm. Nếu sớm hơn, chắc chắn sẽ bị truyền lưu ra ngoài, đến lúc đó rất dễ sinh ra sự cố.
"Cậu như vậy đủ rồi." Sở Nhạc cảm thấy dù mình không có thực thể cũng bị Ngô Bất Lạc cười đến đau đầu, "Còn thiếu một điểm nữa, cậu tốt nhất nhanh tìm đi. Sau chuyện này chắc chắn cậu đã nổi tiếng rồi. Lạc Bành Thanh và hầu yêu kia sẽ không có ý tốt giúp cậu che giấu mọi chuyện đã xảy ra đâu."
Chỉ sợ sau hôm qua, đa số thí sinh đều biết có một người tên Ngô Bất Lạc học tập kém cỏi, cần phải tìm thí sinh khác đòi đáp án mới có thể trả lời đúng.
"Tôi cũng muốn a, nhưng gió êm sóng lặng như vậy tôi cũng không còn cách nào." Ngô Bất Lạc nỗ lực thu liễm ý cười trên mặt, "Trước kia chúng ta luôn tránh người, nhưng giờ không còn thời gian đến thâm sơn cùng cốc tìm sự kiện."
Lúc trước bởi vì liên quan với Ngô gia, sợ kẻ thù tìm được mình nên hắn vẫn luôn mang theo Sở Nhạc đến những nơi hẻo lánh để tìm sự kiện. Dù sao đất nước lớn như thế, tìm chút oan hồn không tính là gì. Vì nguyên nhân đó, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mới có thể một mực giữ được sinh hoạt điệu thấp.
Giờ đã qua hai năm, tâm Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng thả xuống.
Xem ra những kẻ thù đó thật sự không tìm thấy hắn.
"Thực sự không được thì chỉ có thể mua tin tức." Hoàng đế không vội thái giám gấp, Sở Nhạc có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu Ngô Bất Lạc không đạt tiêu chuẩn, hắn cũng sẽ rất phiền não.
Nếu Ngô Bất Lạc không thể thông qua khảo thí, là cộng sự của hắn, Sở Nhạc cũng không thể đi tiếp.
"Mua tin tức?" Ngô Bất Lạc giật nảy mình, "Sở Nhạc, anh đừng đùa, mua tin tức rất đắt đó. Một trăm vạn một tin, tôi lấy đâu ra tiền?"
Sở Nhạc yên lặng nhìn hắn, sau đó phun ra một khối huyết ngọc.
Đây đúng là tiền riêng lúc trước bị Sở Nhạc tịch thu.
"...Huyết ngọc này tôi định giữ lại cho vợ tương lai." Ngô Bất Lạc vô cùng đáng thương nhìn Sở Nhạc, "Anh giơ cao đánh khẽ, đừng bán nó đi mà."
"Cậu còn muốn cưới vợ?" Sở Nhạc liếc mắt khinh bỉ Ngô Bất Lạc, "Cô gái nguyện ý kết hôn với cậu, cậu xác định mình sẽ không tráng niên chết sớm?"
"Sao lại không được? Trên thế giới này chắc chắn có rất nhiều em gái xinh đẹp chân thành tốt bụng đang đợi tôi." Ngô Bất Lạc ưỡn ngực, "Tốt xấu gì tôi cũng là một đại soái ca dáng người không kém."
"Tỉnh lại đi, người tốt sẽ không thích cậu đâu." Sở Nhạc sâu kín liếc nhìn Ngô Bất Lạc, "Sự thật này, tôi cứ nghĩ qua mấy năm nay cậu đã hiểu rõ rồi chứ."
Lúc Sở Nhạc được Ngô Bất Lạc đào ra, hắn liền phát hiện trên người Ngô Bất Lạc không thích hợp.
Đó là một sức hấp dẫn trí mạng đối với vô số ác quỷ cương thi.
Nhất là khi đó Ngô Bất Lạc mới mười tám tuổi.
Sau đó nếu không phải Ngô Bất Lạc tốn công phu che giấu khí tức của mình, trên người lại mang theo ngón tay Sở Nhạc tự thân trung hòa thì có khi đã bị Bộ Quốc Phòng bắt về rồi.
Ngô Bất Lạc quả thực còn đáng sợ hơn vũ khí hạt nhân, lúc hắn xuất hiện sẽ có kẻ xấu cuồn cuộn không ngừng đuổi theo hắn.
Mặc kệ là người, quỷ, hay yêu, thậm chí đã siêu thoát tam giới- cương thi Sở Nhạc cũng khó có thể kháng cự sức hấp dẫn đó.
Nghe Sở Nhạc nói vậy, Ngô Bất Lạc lập tức ủ rũ.
Có cái thể chất chết người này hắn cũng rất rất bất đắc dĩ a.
Nghiệt Kính Đài dưới trướng Tần Quảng Vương, còn gọi là nghiệt kính hay nghiệp kính, đản sinh từ linh khí thiên địa, trên thân có bảy chữ "Nghiệt kính đài tiền vô hảo nhân"[1], là pháp bảo quan trọng giúp Tần Quảng Vương phán đoán nhân tâm thiện ác.
[1] Trước Nghiệt Kính Đài không có người tốt Tần Quảng Vương tựa như dòng nước, còn Nghiệt Kính Đài lại là sắt.
Đối với người ở địa phủ mà nói, Tần Quảng Vương tạm thời biến mất thì sẽ có Âm quan thông qua khảo hạch tới bổ khuyết, nhưng Nghiệt Kính một khi biến mất, địa phủ sẽ đại loạn.
Cố tình Nghiệt Kính Đài thật sự mất tích.
Tám mươi năm trước, Âm quan địa phủ nổi loạn, người Ngô gia cũng bị kéo vào, sau đó Nghiệt Kính Đài mất tích, Tần Quảng Vương giận dữ, khai trừ vô số Âm quan.
Mà mười tám năm sau, Ngô gia ăn chơi trác táng Ngô Bất Lạc, sau khi trải qua cha mẹ qua đời chị gái mất tích, đột nhiên từ chị gái nhà mình và trong miệng cương thi mình đào ra biết được mình chính là Nghiệt Kính Đài mất tích kia!
Nghiệp chướng.
Làm yêu quái còn tốt hơn cái mặt gương này!
Đáng sợ nhất là, Sở Nhạc nói, loại như hắn được chuyển thế đầu thai làm người, một khi bị địa phủ phát hiện sẽ bị ném vào trong nghiệp hỏa nung khô, gạt bỏ hồn phách con người, một lần nữa biến trở lại thành Nghiệt Kính Đài thực hiện chức trách của mình. Hơn nữa khí tức thuộc về địa phủ trên người hắn sẽ theo tuổi tác tăng lên mà càng ngày càng rõ, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Biện pháp duy nhất có thể cứu hắn chính là thi đậu Âm quan Địa Phủ.
Tác giả có lời muốn nói: Ngô Bất Lạc: Đợi đã tác giả, thân thế ly kì cổ quái như thế sao không để sau hãy nói? Ngài nói luôn như vậy thì mặt mũi nam chính tôi biết để đâu?
Tác giả:...Cậu đối với nhân vật chính trong tay tôi có hiểu lầm gì sao?