Lời này vừa nói ra đặc biệt khiến người hận.
Ngô Bất Lạc vốn ghen tị với gương mặt chính khí của thanh niên, giờ nghe đối phương nói thiếu một điểm nữa là đến chín mươi lại càng hận không thể kéo thanh niên xuống hung hăng đánh cho một trận.
Nhưng quân địch rất mạnh, Sở Nhạc không muốn xuất thủ đối đầu với một cường địch như thế nên Ngô Bất Lạc cũng không còn cách nào.
Hầu yêu, Tiểu Hồng, hai người phải cố gắng tranh giành nha.
Tranh thủ đánh tên đó trọng thương luôn, như vậy hắn và Sở Nhạc mới có thể ngư ông đắc lợi a!
Cuộc đời Ngô Bất Lạc lần đầu tiên cầu nguyện cho kẻ địch của mình.
Đáng thương hai bên đều muốn đen ăn đen, kết quả bị một tên nhảy dù[1] xoát điểm? Ngô Bất Lạc đã biết đáp án của đề thi nhưng lại không thể lấy được điểm, cảm giác này đúng là sống không bằng chết!
[1] chỉ người không báo danh tính đột nhiên tập kích tham gia vào sự việc. Nhưng Thời và Tiểu Hồng lại không hành động theo ý muốn của Ngô Bất Lạc.
Trước khi thanh niên nói ra chuyện hắn sắp chín mươi điểm, Thời và Tiểu Hồng còn muốn cùng đối phương liều một lần. Dù sao trong tay bọn họ có không ít át chủ bài, hai đánh một chưa chắc sẽ thua.
Hiện tại đã biết chuyện đó, như vậy Thời và Tiểu Hồng phải nghiêm túc suy nghĩ lại xem nên chống lại đối phương hay không.
Thí sinh sắp chín mươi điểm và loại trên dưới sáu mươi điểm như họ, thực lực hoàn toàn là hai cấp bậc. Lấy Lạc Bành Thanh làm ví dụ, thực lực của hắn trong đám thí sinh cũng xem là thượng thừa, tốn bao nhiêu tâm huyết và tiền tài mà giờ vẫn kém chín mươi điểm một đoạn. Còn thanh niên trước mắt này đơn đả độc đấu lại có thể có được điểm cao như vậy, vấn đề thực lực đến đây liền rõ.
Hơn nữa, tuy Tiểu Hồng không nói nhưng Thời có thể cảm giác được Tiểu Hồng vô cùng sợ hãi thanh niên này.
Hiện tại Thời không thể nói chuyện, hắn nhìn thanh niên, giơ hai tay lên, ý nói sẽ không tiếp tục quấy nhiễu hắn, sau đó lại chỉ miệng mình và Tiểu Hồng, hi vọng đối phương có thể giải phong ấn.
"Chờ tôi tinh lọc xong oan hồn ở đây, tất nhiên sẽ giúp các người giải phong ấn." Sắc mặt thanh niên không thay đổi, cũng không vì Thời và Tiểu Hồng yếu thế mà có gì biến hóa.
Ngô Bất Lạc nghe thấy đối phương nói vậy, không nhịn được nhìn về phía Sở Nhạc.
【Mau nghĩ biện pháp a, bọn họ không đánh thì chúng ta làm sao bây giờ?】Ánh mắt Ngô Bất Lạc giống như không ngừng phóng ra dao nhỏ, hận không thể đem Sở Nhạc chọc thành cái sàng.
Sở Nhạc trầm mặc chốc lát, sau đó vươn tay đẩy Ngô Bất Lạc về phía đám oan hồn.
"Anh làm gì...?" Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Ngô Bất Lạc đã bị Sở Nhạc đầy đến giữa những oan hồn.
Nhìn những oan hồn đó dần vây lại, Ngô Bất Lạc thấy cảnh tượng này vô cùng quen.
Móa!
Sở Nhạc đây là muốn gϊếŧ hắn luôn sao?
Ngay sau đó, Sở Nhạc cũng vọt vào trong đám oan hồn, một tay nắm Ngô Bất Lạc, tay còn lại nắm một tiểu quỷ, lần nữa bay ra.
Tiểu quỷ trong tay Sở Nhạc khoảng chừng năm sáu tuổi, tử trạng có chút thê thảm, tiểu quỷ giờ phút này giống như đang ăn đồ ngon, gắt gao cắn chặt tay Ngô Bất Lạc không rời.
Ngô Bất Lạc cảm thấy mình cứ như một khối chocolate hình người.
Bị tiểu quỷ cắn như vậy, cảm thấy vô cùng chua xót.
"Cậu cẩn thận chút, đi đường còn có thể ngã." Sở Nhạc tùy tiện nói, "Một con tiểu quỷ cũng có thể cắn được cậu, cậu thật vô dụng."
Trong đầu Ngô Bất Lạc tức khắc hiện lên vô số lời thô tục, nhờ ý chí mạnh mẽ mới không mắng ra lời.
Mắng ra khẳng định sẽ bị che đi.
"Mọi người tiếp tục." Sở Nhạc khí định thần nhàn nói, "Tôi mang cái đồ không nên thân nhà mình đi, chờ mọi người tinh lọc xong nơi này rồi nói. Một điểm này chúng tôi không cần, hi vọng lần sau chúng ta gặp lại là ở vòng hai khảo thí."
Nói xong, Sở Nhạc giống như chuyện gì cũng không xảy ra, nắm Ngô Bất Lạc và tiểu quỷ kia rời khỏi.
Chuỗi động tác này thực sự quá nhanh, Thời, Tiểu Hồng, Lạc Bành Thanh cùng với thanh niên dân tộc thiểu số đều chưa kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ ra khỏi phòng.
Thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng.
A, hình như đã quên mất cái gì?
Thời và Tiểu Hồng chậm rãi lùi về sau, thanh niên kia đến cạnh đề thi, viết đáp án của mình vào dấu ngoặc.
"Chính xác."
Con quỷ phun ra đề thi kia theo gió tiêu tán, không thể tìm được chút dấu tích nào.
Thanh niên cởϊ áσ khoác ra, cái áo nháy mắt phóng to thành một tấm vải lớn, bao phủ toàn bộ oan hồn bên trong. Hắn ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực, âm thầm tụng kinh.
Một đêm trôi qua.
Chân trời hiện ra chút ánh sáng nhạt.
Áo khoác bao phủ oan hồn lóe lên một trận kim quang, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu nhỏ lại, lần nữa khôi phục kích cỡ bình thường.
Thanh niên mở mắt ra, từ từ đứng dậy mặc lại áo khoác.
"Đã tinh lọc xong, a di đà phật." Thanh niên xoay người, nhìn Thời và Tiểu Hồng một cái, giúp họ giải phong ấn, "Chuyện của tôi đã xong, đa tạ các vị."
Chờ đến khi thanh niên đi khỏi, Thời, Tiểu Hồng, còn có Lạc Bành Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nghe nói bên Phật giáo Tây Tạng có một kẻ khổ tu, tên là A La, chính là Lạt Ma chuyển thế. Ấn Độ và những phần tử cực đoan ẩn tàng muốn lôi kéo hắn, ngược lại bị hắn chỉnh đốn một trận đến mức phải trốn ra nước ngoài..." Lạc Bành Thanh lau mỗ hôi trên trán, trong lòng nghĩ lại mà kinh. Trước kia hắn còn tưởng loại tin tức này Bộ Quốc Phòng thả ra chỉ để gạt người, không nghĩ đến thật sự có người như vậy tồn tại. Nếu thanh niên này đúng là A La, đối phương đạt được chín mươi điểm là chuyện đương nhiên.
Lòng kiêu ngạo của Lạc Bành Thanh bị đả kích không còn. Hắn chẳng qua là tìm một nhà có tiền làm hậu trường, đối đầu với loại có quốc gia làm hậu trường này, thật sự một chút khe hở để phản kháng cũng không có.
Nếu những người đạt chín mươi điểm đều là cấp bậc này thì hắn còn phí tâm tư làm gì, đạt sáu mươi điểm liền an tâm ở nhà mà ngủ!
Cao cấp tu sĩ được quốc gia tán thành như A La, mỗi một người đều là bảo bối Bộ Quốc Phòng phủng trong lòng bàn tay, bọn họ cũng không dám động đến.
"Tôi cảm thấy chúng ta hình như quên mất chuyện gì?" Tiểu Hồng bỗng nhiên nói.
Sắc mặt Thời đã đen một mảnh.
"Sao lại quên mất chứ! Đề thi ở đây, có hai cái." Thời sắp phun ra một ngụm máu.
Những linh hồn A La đã tinh lọc đều không có đề thi, đề thi còn lại chính là tiểu quỷ đã bị Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc bắt đi.
Nhưng khiến Thời khó hiểu là, Sở Nhạc làm cách nào có thể phân biệt được đề thi nằm trong tay ai?
"Chúng ta thất sách, hai tên đó giả heo ăn thịt hổ, mị thuật của tôi cũng không có chút tác dụng nào với họ." Tiểu Hồng chần chừ chốc lát, nói rõ tình huống của mình.
Lạc Bành Thanh nghe đến đó, trong lòng có điểm vui sướиɠ khi người gặp họa.
Hắn từng bị Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc hố.
Còn tưởng là mình đáp đúng đề mục, trở về xem thì thấy điểm không hề tăng. Hiện giờ thấy một quỷ một hầu yêu này cũng thế, trong lòng sao có thể không cao hứng?
Hắn vẫn tương đối vừa lòng.
- ----------------------------------------
"Sở Nhạc, anh thả tôi xuống, mau lên!" Ngô Bất Lạc thở phì phì, dãy giụa muốn thoát khỏi tay Sở Nhạc.
Sở Nhạc liếc mắt nhìn hắn, thả tay.
Đùng một tiếng.
Ngô Bất Lạc ngã như chó gặm bùn.
"Cậu bảo tôi thả." Sở Nhạc vẻ mặt vô tội.
"Cmn, tôi bảo anh ăn tất sao anh không ăn đi?" Ngô Bất Lạc lau bụi đất trên mặt, bị ngã đến chảy nước mắt, nhìn thật khiến người động tâm.
Ngô Bất lạc vì nguyên nhân thể chất, sẽ không có người tốt nào muốn đến gần hắn. Đồng nghĩa, người bị hắn hấp dẫn tới, trong lòng đều có chút du͙© vọиɠ xấu xa.
Đơn giản mà nói, lúc Ngô Bất Lạc khóc khiến người xấu trong lòng ngứa ngáy.
Ít nhất Sở Nhạc cảm thấy thời điểm Ngô Bất Lạc bị chọc tức đến đỏ mặt so với dáng vẻ làm bộ làm tịch ngày thường đẹp hơn nhiều.
"Nếu anh muốn gϊếŧ chết tôi thì trực tiếp động thủ, không cần phải đẩy tôi cho quỷ cắn."
Sở Nhạc dù bận vẫn ung dung đánh giá Ngô Bất Lạc, lại xách tiểu quỷ trong tay lên, "Ngô Bất Lạc, cậu dứt khoát đổi tên thành Ngô Bao Cỏ luôn đi. Cậu chẳng lẽ không phát hiện ra tôi đẩy cậu chỉ là thuận tay, mục đích là kéo tiểu quỷ này ra sao?"
Ngô Bất Lạc quay đầu, nhìn tiểu quỷ giương nanh múa vuốt ý đồ nhào lên tiếp tục cắn mình, chốc lát không kịp phản ứng.
Sở Nhạc lạnh lùng nhìn, chờ đầu óc Ngô Bất Lạc thanh tỉnh.
"Aaaaaaaa, đây là một đề thi khác." Ngô Bất Lạc kích động nhào tới, sau đó xuyên qua thân thể Sở Nhạc, bị ngã tập hai.
Nhưng mà lần bị ngã này Ngô Bất Lạc lại cười hì hì.
"Sở Nhạc, tôi yêu anh, anh quả thực là một cộng sự tốt a!"
"Xin thứ cho kẻ bất tài." Sở Nhạc cười lạnh, "Đầu óc cậu tỉnh táo rồi đúng không, vừa rồi cậu mắng tôi phải tính như nào đây?"
Ngô Bất Lạc ngẩn ra, trên mặt lập tức đổi thành tươi cười nịnh nọt, "Tôi trở về liền bán một khối phỉ thúy, mua cho anh thêm mấy khỏa nhân sâm linh chi được không?"
Sở Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn.
"Tôi, tôi lại đến mấy bãi tha ma nổi tiếng câu mấy con ác quỷ đến cho anh ăn." Ngô Bất Lạc vô cùng bi thương đề nghị.
Sở Nhạc vẫn không lên tiếng.
"Lấy được điểm này tôi mới 59, còn thiếu một điểm nữa, tôi cho anh biết đừng có một tấc lại muốn tiến thêm một thước." Ngô Bất Lạc bất chấp tất cả, "Hơn nữa, đề này tôi chưa chắc trả lời đúng."
"Tôi cam đoan cậu trả lời đúng." Sở Nhạc cuối cùng cũng mở cái miệng vàng ngọc.
Hả?
"Ba người kia chắc còn chưa rời đi." Sở Nhạc tiếp tục nói, "Ba người, ba đáp án, luôn có một đáp án chính xác có thể cho cậu chọn."
Ôi chao?
Ngô Bất lạc chớp chớp mắt, không phản ứng kịp.
Lúc Thời và đám người Tiểu Hồng đang mắng tiểu tử Ngô Bất Lạc này giảo hoạt đột nhiên phát hiện Ngô Bất Lạc mang theo Sở Nhạc, đi rồi quay lại!
Tác giả có lời muốn nói: Sở Nhạc: Tôi rất thích xem bộ dáng cậu bị ức hϊếp mà khóc.
Ngô Bất Lạc: Đây chính là nguyên nhân mỗi ngày anh không có việc gì liền dỗi tôi?