Tôi hít sâu một hơi.
- Giang Ngôn… Chúng ta đã chia tay rồi anh hiểu không? Ngay từ đầu anh đã không thích em, giờ vì cái gì mà lại hành động như vậy?
Ký ức nảy lên khi còn học đại học anh cố ý lấy tôi ra để kích thích La Kiều. Cơn đau nhói bất chợt trong tim buộc tôi siết chặt bàn tay đang buông thỏng cạnh mình. Giang Ngôn tiến lên phía trước, cúi đầu mím môi nhìn tôi.
- Em coi như anh hiện tại bắt đầu theo đuổi lại em, có thể chứ?
Tôi lắc đầu. Đôi mắt anh tối sầm, sắc mặt tái đi. Tôi không hiểu. Giờ La Kiều đã quay trở lại, tại sao anh vẫn tiếp tục quấy rầy tôi? Cuối cùng Giang Ngôn vẫn cưỡng chế để lại hộp cơm rồi rời đi. Tôi đứng ở trong phòng, trầm mặc một lát, sau cùng vẫn là ngồi xuống ăn cơm trưa.
Thành thật mà nói, nó không ngon lắm. Kỹ năng nấu ăn của Giang Ngôn không thể tiến bộ nhanh chóng chỉ trong vòng vài ngày sau khi tôi rời đi. Thu dọn hộp cơm quay lại phòng làm việc liền nhìn thấy tin nhắn của Giang Ngôn.
- Ăn ngon không? Có món nào không hợp khẩu vị, lần sau anh sẽ cải thiện.
Anh nói giọng điệu thật cẩn trọng.
- Không thể ăn được. Lần sau đừng mang tới.
Tôi một chút đường sống cũng không để lại. Giang Ngôn không lập tức trả lời tôi, một lúc lâu sau mới gửi tới một icon biểu tượng cảm xúc mèo dễ thương kết thúc đoạn đối thoại. Ngữ khí và giọng điệu của chúng tôi chẳng biết từ khi nào đã hoàn toàn đảo ngược.
Giữa trưa ngày hôm sau, anh lại xách theo hộp cơm mới xuất hiện ở cửa công ty tôi. Trước ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, tôi kéo anh vào phòng uống trà, khóa trái cửa, lạnh lùng nhìn anh.
- Giang Ngôn, anh làm cái gì đều vô dụng.
Tay anh ngừng ở giữa không trung, run lên, vẻ mặt đầy suy sụp nhìn tôi.
- Tiểu Mẫn, em thực sự không thích anh sao?
Tôi nói không lên lời. Anh miễn cưỡng cong môi, đem hộp cơm đặt ở trên bàn, cầm lấy hộp còn lại tôi đã rửa sạch cầm trong tay.
- Vậy anh đi đây. Em có thể nhắn cho anh ngày mai em muốn ăn gì.
Ngày hôm sau, vì dự án đang ở giai đoạn nghiệm thu, Lâm Thâm đến công ty của tôi, bận đến giữa trưa mới tan sở. Anh cười nói.
- Cùng nhau ăn cơm đi, chiều lại tiếp tục?
Tôi sảng khoái đồng ý, nhưng khi ra đến ngoài lại gặp Giang Ngôn ở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi cùng Lâm Thâm sóng vai, huyết sắc trên mặt anh nhanh chóng rút đi thành một mảnh tái nhợt. Tôi thu hồi ánh mắt, yên lặng mà rũ mắt xuống, trên vai lại truyền đến một cỗ nhẹ nhàng, ấm áp lực đạo. Là Lâm Thâm… ôm lấy bả vai tôi. Mãi cho đến khi chúng tôi đi vào thang máy, hoàn toàn rời đi tầm mắt của Giang Ngôn, anh cũng không có buông tay. Ngược lại ở bên trong không gian yên tĩnh nhàn nhạt mở miệng.
- Có vài người để đến lúc mất đi rồi mới bắt đầu hối hận. Nhưng loại hối hận này, không hẳn là vì thực sự thích, mà chỉ là không cam lòng mà thôi.