Chương 2-1

- Tỷ tỷ, vụn phấn rơi trên mặt ngươi.

Cả ngày tôi đi theo phía sau bọn họ, giúp La Kiều cầm một đống đồ linh tinh gì đó. La Kiều đích thực là một cô bé rất hoạt bát. Cô ấy mua rất nhiều đồ ở công viên giải trí, trên đầu đeo một chiếc băng đô thỏ bông StellaLou, lôi kéo Giang Ngôn đi khắp nơi chụp ảnh cho cô ấy. Từ trên xe phát sáng siêu tốc xuống, La Kiều mua một kem ốc quế hình chuột Mickey rất đắt tiền, quay lại hỏi tôi có muốn không.

- Không cần, tôi không quá thích đồ ngọt.

Thực ra là vì nó thật đắt. Tôi làm thêm một tuần mới đủ tiền mua vé vào dịp cuối tuần, mấy chục tệ một que kem đối với tôi là vượt quá dự tính chi tiêu. La Kiều thờ ơ gật đầu rồi bỏ đi. Xe hoa du hành lập tức bắt đầu, cô ấy muốn trước tiên đi chiếm vị trí. Tôi cụp mắt xuống, một lúc sau đang định cùng đi qua thì một que kem chuột Mickey bất ngờ hiện ra trước mặt. Theo bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh hướng lên trên, tôi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Giang Ngôn. Cậu ta dùng tay kia xoa đầu của tôi.

- Cầm lấy đi. Ra ngoài chơi vui vẻ chút.

Cây kem ốc quế kia tôi ăn thật lâu, thẳng đến khi bắt đầu tan chảy rơi ra tay. Trong buổi đêm bắn pháo hoa, khi âm nhạc lên đến cao trào, La Kiều đột nhiên quay đầu lại, vòng tay qua cổ Giang Ngôn và hôn anh. Giang Ngôn không có đẩy cô ta ra. Tôi đứng bên cạnh cảm thấy dường như chính mình mất đi năng lực hô hấp và nói chuyện. Không biết qua bao lâu bọn họ rốt cuộc kết thúc hôn môi. La Kiều quay đầu lại, có chút ngượng ngùng mà nhìn tôi nói.

- Thực xin lỗi a, khó kìm lòng nổi.

Tôi học cách trang điểm, chơi game, tìm hiểu về các nhãn hiệu nước hoa và tai nghe không quen thuộc. Tôi lấy hết can đảm rủ Giang Ngôn đến công viên giải trí, cố gắng bước vào thế giới đầy màu sắc của anh ấy và gần gũi hơn với anh ấy. Mà cô ấy chỉ dùng bốn chữ liền đánh bại tôi. Khó kìm lòng nổi.

Tôi chìm đắm thật lâu trong hồi ức, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện biểu tình vô thố, hoảng hốt trên mặt Giang Ngôn.

- Đường Mẫn, anh không phải cố ý trở về muộn, là công ty tăng ca…

Anh ta đang giải thích, một khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn trên di động của tôi thì chợt im lặng. Tôi xoa xoa giữa mày, có chút mệt mỏi nói.

- Tôi mời khách hàng đến ăn tối tại nhà hàng đó xong thuận tiện làm thẻ thành viên. Anh và La Kiều ăn cơm tại chính bàn tôi đã đặt trước, nên họ tự động gửi tin nhắn cho tôi.

Đó là một nhà hàng mà rất khó đặt chỗ, vì vậy tôi đã cố ý gọi trước. Kết quả là trước khi tan sở, Giang Ngôn đột nhiên gửi tin nhắn nói công ty phải tăng ca, không thể đi ăn tối. Vào thời điểm đó, tôi đang họp, vì vậy tôi đã đưa cho anh ta mã QR của số xếp hàng và bảo anh ta hủy chỗ đã đặt trước. Hai tiếng sau, tôi xách bánh kem về nhà liền nhận được tin nhắn này. Tôi nhìn Giang Ngôn, một loại tuyệt vọng xám xịt hiện lên trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia. Anh ta vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, tôi không hề giãy dụa, đôi môi tái nhợt của anh ta cuối cùng cũng bật ra một chút máu.